Chap 19 .1

176 8 3
                                    

Notes : Chap này sẽ rất dài nên toi ghi chap 19.1 ạ , cân nhắc trước khi đọc 


Đêm dài trôi qua ...
Vào buổi sáng như thường nhật cậu lại dậy sớm rồi rời khỏi kí túc xá cùng với Eunjae để đi ăn rồi cùng nhau đến trường . Đi đến trường thì cậu đợi người kia sau đó cả hai đi cùng nhau nhưng nói đi cùng nhau cũng không hẳn vì một người đang đi và một người đang được cõng trên lưng người đi và người đi cũng chẳng lấy đó là sự phiền phức mà phàn nà còn cậu thì kể từ lúc ở đây có người bạn hay chịu tính mình nên đôi khi hơi ỉ lại một chút . Đang đi trên hành lang đưa cậu đến lớp thì Eunjae bỗng lên tiếng khiến Renjun đang từ gương mặt hưởng thụ mà tỉnh đôi mắt mắt mở mắt nhắm 

Eunjae : Mày biết gì chưa , nghe nói trường mình sắp tới đón học sinh mới nghe nói danh tiếng rất lừng lẫy ở bên nước ngoài và cũng là một trong những cổ đông lớn cùng với ba mẹ của đám người kia xây dựng lên ngôi trường này đấy 

Renjun : Thì sao đâu , kệ đi mày 

Eunjae : Cái thằng này , làm mất cả hứng . Bộ mày không tò mò à ?

Renjun : Biết để làm gì hả mày 

Eunjae : ....


Eunjae đến vuốt mặt hai tay chống eo  bất lực khi không nghĩ bạn của mình vừa nhạt vừa phũ như thế . Từ lúc cậu thay đổi thì chẳng mấy khi cậu nói chuyện nhẹ nhàng mà chỉ toàn thấy đầy sự phũ phàng còn Renjun thì ngơ ngác nhìn bạn của mình mà không hiểu cái gì . Eunjae nhìn vậy thì nhanh chóng đuổi cậu về lớp cho lành , đúng là một con cáo vô nghĩa bất đời với mọi thứ nói chuyện cái gì cũng thấy chán nản . Eunjae đưa cậu về lớp rồi quay đi với vẻ mặt phụng phịu khó chịu như thể đang dỗi cậu 
.....
Đến trưa để tránh mặt nhóm kia Renjun đã lôi Eunjae thật nhanh xuống căn tin mua đồ thật nhanh rồi cậu kéo Eunjae chạy lên sân thượng , cậu nói vừa đi vừa kéo Eunjae khiến cho y cảm thấy bản thân như cái túi để cậu kéo đi lôi lại vậy , chóng mặt vô cực . Khi lên trên sân thượng Renjun chống nạnh thở lấy lại nhịp còn Eunjae sớm đã gục ngã may là Renjun đã cầm đồ ăn giúo y không chắc đồ ăn cũng ngẻo như y mất , Renjun nhìn xuống thì thấy y đang gục ngã trên nền đất sân thượng mà vội vàng đỡ dậy . Sau khi đứng dậy Eunjae thở hổn hển hỏi cậu :

Eunjae : Mày....mày....rốt cuộc hôm nay tại sao lại bắt chúng ta lên sân thượng ăn , căn tin có nạn gì mà phải tránh ghê thế . Mà đi lên đây ăn thì cũng đi...từ từ thôi chứ ... mày muốn hồn cụ lìa xác hay gì ???

Renjun : Xin lỗi nhiều nhé , mày nói đúng rồi đấy . Ông kéo mày lên đây để tránh nạn 

Eunjae : M* , nạn gì mày nói xem * thở gấp

Renjun : Nạn sợ người 

Eunjae : Cái đ... à rồi hiểu liền 


Cả hai cùng nhau ngồi xuống đặt đồ ăn lên rồi thưởng thức bữa trưa và sau khi dùng xong cả hai đã tựa vào nhau , Renjun nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia bỗng chán nản . Cậu từ lúc ở thế giới này chưa từng phải làm nhiệm vụ nguy hiểm hay những trò chơi mạo hiểm và điều này khiến cuộc sống của cậu bên đây cũng nhàn hạ nhưng cũng chán nản vì sống chỉ để qua ngày thì thật vô nghĩa chi bằng đi phiêu du những trò mạo hiểm có phải cuộc sống bớt tẻ nhạt chút không . Renjun phàn nàn với Eunjae muốn được chơi trò gì đó hay làm cái gì đó vui đi càng mạo hiểm càng tốt nhưng trái lại sự mong đợi của Renjun thì Eunjae lại liệt kê ra một số trò chơi như tàu lượn hay đu quay khiến cậu cau mày mà cốc cho y một cái vào đầu . Toàn mấy trò cậu ở thế giới bên kia chơi qua hết rồi và cậu cảm thấy không thú vị bằng đi làm nhiệm vụ cơ 

Renjun : Má , mày đang cho tao đi vào công viên chơi hay gì ??? Tao bảo là mấy trò mạo hiểm có thể là đua xe hay nhảy bungee hoặc một nhiệm vụ phi lợi nhuận mạo hiểm 

Eunjae lúc này đã shock toàn tập vì không nghĩ thằng bạn của mình sẽ nói như vậy nhưng điều đó cũng khiến y hưng phấn về con người cậu , y sợ cậu không dám chơi mấy cái trò đó nhưng chính miệng cậu đã nói ra như vậy thì y đã nảy số ngay . Eunjae biết tối nay có cuộc đua xe nhưng mạo hiểm vì có thể ảnh hưởng đến tính mạng vì trong số người tham gia có rất nhiều tầng lớp người và bọn chúng không ngừng dùng thủ đoạn để có thể đến cái đích không có quà thưởng vô nghĩa kia vì mục đích đến đua là để thỏa mãn dẫm đạp và hành hạ những kẻ yếu và kẻ thua cuộc trong suốt quá trình đua , kẻ chiến thắng chính là kẻ sống xót... y sợ Renjun nghe xong sẽ sợ nhưng trái lại là sự mỉm cười đầy vui vẻ của cậu và đó cũng chính là điều cậu mong muốn 

Renjun : Được , chốt tối nay đi . Nếu có chuyện gì sảy ra ngoài tầm kiểm soát...

Eunjae : Tao sẽ bảo vệ mày , tao từng tham gia khóa học điệp viên...

Renjun : Vậy thì tối nay phải cho mày mở mang tầm mắt rồi . Chúng ta sẽ là kẻ chiến thắng 

Eunjae : Được rồi... để tao book vé 2 đứa tụi mình


Khóe môi Renjun ngày một cong lên nụ cười mỗi lúc tươi rạng hẳn nhưng lại khiến đối phương thấy hơi lạnh . Eunjae vẫn lo sợ liệu tối nay mọi chuyện ổn không và y với cậu sẽ không sao chứ nhưng lí trí mách bảo chắc chẳn hôm nay họ sẽ sống xót...

....

Đến chiều tan học , cậu và Eunjae cùng nhau trở về cùng nhau đến khi đến cổng trường thì mỗi người một đường khác mà đi rồi chào tạm biệt nhau . Khi về , đến kí túc xá cậu vừa mở cửa thì thấy Jaemin và Donghyuck đang ngồi ở phòng khách đang ngồi nói về vấn đề gì đó nhưng cậu chẳng bận tâm mà tháo đôi giầy rồi cầm lên chuẩn bị về phòng nhưng lúc này Donghyuck chạy ra ôm lấy cánh tay của cậu rồi làm nũng . 

Renjun : Mấy người kia đâu hết rồi sao chỉ có mình hai cậu vậy ? 


Jaemin : Bọn họ đang ở phòng hội đồng với Mark rồi . Mà cậu có mệt không ? đói bụng chưa ? Hay là đi ăn với tôi và Donghyuck nhé 


Donghyuck : Cậu không có quyền từ chối đâu nhé , giờ thì về phòng thay đồ sạch sẽ đi ha . Cậu mà trốn là tui bám theo cậu về phòng mà chờ đó 

Cả hai chẳng ai để cho Renjun được nói gì vì họ biết chắc chắn sẽ bị cậu từ chối ngay nên mới làm vậy . Donghyuck đẩy cậu về phòng nhanh chóng rồi đợi cậu cùng với Jaemin ở bên ngoài , trong lúc đợi thì cả hai đã cùng nhau nói về vấn đề rất mơ hồ mà chẳng biết đó là gì ... Khi Renjun bước ra khỏi phòng thì cả hai đã dừng cuộc nói chuyện mà tập chung hết lên cậu mà nhìn , cậu tưởng bản thân có hơi lâu la nhưng cả hai đã lắc đầu rồi đến cầm tay cậu rồi đi ra khỏi kí túc xá . Renjun muốn buông nhưng sức cậu làm sao mà bằng lại đã vậy còn hai bên hai tay thì càng không thể . Họ biết cậu rất thích ăn lẩu nên đã đưa cậu đi mà không do dự lựa chọn còn cậu thì cảm thấy bản thân có hơi dựa dẫm vào họ 

Renjun : Các cậu làm vậy chỉ khiến tôi như đang dựa dẫm vào các cậu vậy , xin đừng cưng nựng tôi như một em bé như vậy 

Jaemin và Donghyuck nghe vậy thì đen mặt lại , nắm chặt tay cậu lại khiến cậu khẽ rên lên vì cảm giác hơi đau ở bàn tay . Cả hai đưa mắt lên nhìn cậu với ánh mắt chấp vấn là ai nói cậu như vậy ? trong mắt họ cậu không hề phiền mà ngược lại có chút khoảng cách khá xa với nhau 

Jaemin : Là tên nào nói cậu như vậy ? Có cần tôi tìm đến để xé xác hắn không


Renjun : T-thôi , không có ai nói tôi vậy chỉ là tôi cảm thấy vậy thôi h-haha


Renjun nhanh chóng chữa cháy kịp thời vì cậu sợ sẽ có chuyện không hay sảy ra còn Donghyuck nghe vậy liền xoa lên mái tóc cậu rồi mỉm cười dịu dàng 

Donghyuck : Từ giờ đừng nghĩ như vậy nữa nhé , ngốc 

Renjun : T-tôi không có ngốc mà 

Jaemin và Donghyuck cười lên vì sự phụng phịu từ cậu rồi , cả hai khuyên cậu không nên để ý những ai nói gì không hay về cậu hay là suy nghĩ quá nhiều về việc cậu dựa dẫm họ . Chỉ đơn giản là họ muốn cưng cậu thôi chẳng có gì sai trái cả thế nên cậu hãy đón nhận nó một cách vui vẻ không phải dè chừng bất cứ điều gì cả ..

Đến chỗ ăn thì khỏi phải bàn thì cả hai người họ đã một bên ngồi cạnh với Renjun mà ăn uống vui vẻ , hết người này người kia gắp thức ăn cho nhau thế nên chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã trống hết . Cả ba dựa vào nhau mà thoải mái sau bữa ăn , Renjun cậu thấy hai bên vai hơi nặng nên đã tìm cớ xin ra ngoài có chút việc và cả hai người kia đều đồng ý . Sau khi cậu rời đi xa thì Donghyuck đã bày ra gương mặt lạnh lùng mà đuổi Jaemin sang chỗ ghế đối diện , Jaemin cay lắm nhưng chẳng thèm chấp y tại hắn biết bản tính của y là người không dễ đụng dù có vẻ bề ngoài khá  là trẻ con dễ thương . 

Jaemin : Tối nay tự nhiên lại nổi hứng mà tới chỗ đó với tao vậy ?


Donghyuck : Tại muốn xem phim hành động bằng mắt thật , tự nhiên thấy chán 


Jaemin : Hư...

Jaemin ngồi với tư thế vắt chân rồi cho một tay lên thành ghế , cơ mặt với đôi mắt thả lỏng nhìn đối phương mà Donghyuck cũng đáp lại với tiếng hừ lạnh lùng . Bỗng nhiên chuông thông báo của Jaemin rung lên hắn cầm điện thoại lên xem thì thấy cấp dưới báo cáo bổ sung danh sách người tham gia cuộc đua đêm nay do hắn tổ chức thì thấy bổ sung thêm 2 người đó là người mang nghệ danh H và A nhưng không lộ mặt mà chỉ có vài thông tin sơ xài của 2 người này và cũng là lần đầu họ tham gia . 

Jaemin : Thì ra là hai con mồi tự dâng nên bàn ăn để cho những kẻ khác câu xé đến chết...

Cuộc đua xe do Jaemin đứng đầu tổ chức không đơn thuần là đua xe bình thường , trong lúc đua tất cả đều có quyền giết chết lẫn nhau để về đích nhưng không dừng lại ở đó tưởng chừng về đích sẽ hết nhưng mỗi lần về đích kẻ chiến thắng chưa chắc có hội sống xót với phần thưởng hậu hĩnh để rời đi mà có thì từ trước đến giờ chưa có ai cả . Cái đích họ đến thực chất là vách đá dẫn tới cái chết... Hắn nhếch lên khinh bỉ vì thông tin của hai con người kia vì nghĩ đây chỉ là những kẻ báo đời vô gia vô giáo đến đây để thỏa mãn đam mê và nghĩ nơi này là trò đùa dành cho mình như những con báo đời khác nhưng đâu biết sẽ thành miếng thịt bị câu xé rồi chết đi . Còn Donghyuck thì không nghĩ như vậy , xem xét qua chỉ thấy họ đeo mỗi mũ bảo hiểm màu đen , hắn cảm nhận 2 người này không đáng bị Jaemin nói một cách tầm thường như vậy nhưng đem lại cho hắn cảm giác hứng thú đến lạ thường . Đúng là đêm nay cũng rất đáng mong chờ có rất điều bất ngờ mà hắn và người kia sắp được xem . 

Jaemin : Yooo~ chốt danh sách rồi 


Donghyuck : Đông không ?

Jaemin : 50triệu won không đông mới lạ ~
À...tao đã cử một sát thủ cấp cao trong bang để đối đầu với kẻ về đích để đảm bảo sẽ không ai có thể lấy được số tiền thưởng hậu hĩnh đó và kẻ đó cũng chẳng thể sống xót trở về . Bởi vì khi về đích thì kẻ đó sẽ bị giết chết....


Donghyuck : Thế chẳng khác gì mày đang lừa chúng , coi rẻ sinh mạng con người rồi . Và mày chính là 1 tên bẩn...


Jaemin : Hứ... chỉ trách bọn chúng ngu thôi vì đồng tiền mà làm trò cho tao xem và dâng mạng cho thần chết mà thôi 


Donghyuck : Na Jaemin , mày đúng là một kẻ máu lạnh và điên đấy . Điều hành tổ chức cùng bọn tao quả nhiên là không hề sai lầm khi chọn mày 

Jaemin thả lỏng cơ mặt thỏa mãn với chính thú vui của mình . Điên thì sao ? Hắn không hề quan tâm hắn chỉ biết là thỏa mãn cái vui của mình . Còn bên Renjun , cậu ra ngoài nói chuyện với Eunjae về vụ tối nay . Cậu và y biết cuộc đua này không bình thường nên cả hai đã bàn bạc rồi cậu bảo y gửi địa chỉ khu thi đấu tối nay nằm ở đâu sau đó về cậu sẽ nghiên cứu rồi đưa ra những việc cả hai cần làm và chuẩn bị 

Eunjae : Tao đăng kí rồi , chúng ta sẽ ẩn danh dưới cái tên H và A . H là mày còn lại A là tao 
Yên tâm thông tin của hai đứa mình sẽ bảo mật 


Renjun : Ok , tí nữa về bàn sau . Giờ tao đi ăn đã không để người ta lại đợi 

Renjun cúp máy rồi đi vào trong quán , khi về đến chỗ vẫn thấy hai con người kia đang đợi mình . Đến khi hai người nhìn thấy cậu quay lại thì lại vui vẻ bình thường , dùng ánh mắt yêu thương trìu mến trên gương mặt dành cho cậu khác với biểu cảm điên lúc nãy . Cậu ngồi xuống cạnh bọn họ mà họ vẫn luôn chừa chỗ dành cho mình rồi tiếp tục ăn . Ăn xong họ đưa cậu về kí túc xá rồi nói có việc đi trước cậu chỉ gật đầu rồi về phòng của mình . Cậu bắt đầu gọi Eunjae đến kí túc xá của mình để bàn 

Một lúc sau Eunjae đến rồi nhanh chóng chạy nhanh vào phòng cậu để bàn nhưng lúc mở cửa lại thấy Jisung đang ở phòng khách chơi game một mình khiến y khựng chân lại . Jisung nhìn thấy người kia tới liền bỏ game xuống đứng dậy ra chỗ Eunjae khiến y khẽ giật mình 

Jisung : Anh tới đây làm gì ?


Eunjae : Tôi gặp Renjun bộ có chuyện gì sao ? 

Jisung : Anh ấy có hẹn anh ? Hay anh tự đến ?

Eunjae thật sự không hiểu tại sao hắn lại hỏi mình cặn kẽ đến thế như kiểu bản thân đang bị truy vấn vậy đã thế còn bị ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí dán lên người khiến y cảm thấy hơi lạnh , lúc này Renjun thò đầu ra cửa thấy hai người đang đứng đối diện nhau và thấy y đang khó xử liền lên tiếng 

Renjun : Eunjae a , vào trong đi sao lại đứng đó vậy ?

Eunjae : Đ-được rồi tao đi vào đây 

Jisung : Anh hẹn anh ta à 

Renjun : *gật đầu*

Jisung bỗng quay mặt đi khiến Renjun ngơ ngác không hiểu nhưng sau đó lên tiếng 

Renjun : Không có gì anh với y đóng cửa nhé lúc khác nói chuyện ha giờ bận mất rồi 
Paii~~* vẫy tay chào*


Sau khi Renjun đóng cửa lại nhẹ nhàng để lại Jisung đang ngoảnh mặt đi trong sự đỏ gượng đến tận mang tai . Tại sao anh hôm nay lại đáng yêu với hắn như vậy phải chăng hắn bị ảo giác , hắn tự lấy tay tát vào mặt mình một cái rõ đau rồi nhận ra đây không phải là ảo giác mà đó là thật , là thật đó . Hắn cười ngây ngốc ra như kẻ vừa được thần cupid bắn cung tên vào trái tim , tay đặt lên ngực trái tim đang đập thình thịch 

Jisung : Nãy anh ấy vừa dịu dàng với mình , h-hahaha không phải mơ rồi h-hahaha 

Hắn cười ngây ngốc rồi đi về phòng của mình còn phía bên Renjun thì thấy không còn ai bên ngoài liền đóng chốt cửa lại rồi chạy nhanh lên giường ngồi cạnh Eunjae . Eunjae bắt đầu bàn với cậu nhưng trước khi bàn thì y lại hỏi cậu về hành động lúc nãy dành cho Jisung 

Eunjae : Sáng nay tưởng lạnh nhạt , tránh cơ mà sao giờ lại thay đổi dịu dàng thế . Thích lại rồi à 


Renjun : Điên , tao làm vậy để cho thằng bé không truy vấn mày nữa . Ngu 


Eunjae : Ghê quá , cảm ơn lòng tốt của bạn tôi xin nhận 

[AllRen] Love , Sweet and Break ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ