43

22 3 0
                                    



Lại một năm đông đi xuân đến, tháng Tư, Thạc Trân chuẩn bị tốt nghiệp. Bạn bè xung quanh cậu đã bắt đầu đi tìm việc hoặc là về nhà kế thừa gia sản, cũng có không ít người tiếp tục đi du học nước ngoài.
Thạc Trân và Phác Chí Mẫn cùng mặc đồng phục học sinh màu đen, đứng dưới một gốc cây hải đường nở rộ những bông hoa vô cùng rực rỡ.

Một người bạn học chụp ảnh hộ hai người, trong ảnh không nhìn thấy sắc màu rực rỡ của hoa, nhưng lại tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.
Sau tiệc sinh nhật của Thái Hanh, nhân duyên của Thạc Trân tốt dần lên, bạn bè đi trên đường gặp cậu cũng khách sáo chào hỏi mấy câu, cười nói xã giao, đi chơi hay tụ tập đều không quên rủ Thạc Trân. Lúc kể lại cho Phác Chí Mẫn, Thạc Trân cảm thán một câu, tu dưỡng đạo đức không khiến con người ta có được thanh danh, nhưng thân phận địa vị thì có thể.
Phác Chí Mẫn nghe xong, bảo cậu đã chiếm hời lại còn vờ khoe mẽ.
Thạc Trân nhận lại máy ảnh từ tay bạn học, cái máy ảnh này là của Chung Quốc, anh có sở thích chơi máy ảnh máy hát và các thứ đồ linh tinh.
"Tốt nghiệp xong cậu tính làm gì?" Thạc Trân hỏi Phác Chí Mẫn.
Phác Chí Mẫn chậm rãi nói: "Anh trai muốn tớ học kinh doanh như anh ấy, nhưng cha tớ thì muốn đưa tớ ra nước ngoài học tiếp."

Việc làm ăn của nhà họ Mạnh đã có anh trai của Phác Chí Mẫn cáng đáng, trước kia thì không sao, nhưng sau khi Phác Chí Mẫn tốt nghiệp thì mọi chuyện đã khác. Ví dụ như dăm hôm ba bữa, chị dâu của cậu ta sẽ đến hỏi thăm rằng Phác Chí Mẫn có thích việc kinh doanh không, có ý định tranh giành gia sản không. Lại ví dụ như dạo này cha cậu ta luôn nói đi nói lại câu "gia hòa vạn sự hưng".
Thạc Trân nhìn Phác Chí Mẫn, "Vậy cậu muốn làm gì?"
Phác Chí Mẫn đáp: "Tớ muốn biến thành con gái, sau đó cưới chồng."
Thạc Trân nhìn Phác Chí Mẫn một cách kỳ quái, Phác Chí Mẫn nói: "Cậu tin tớ đi, nếu tớ là con gái, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Thôi, không nhắc chuyện này nữa." Phác Chí Mẫn hỏi Thạc Trân: "Còn cậu, cậu định làm gì?"
Thạc Trân ngẫm nghĩ, đáp: "Có lẽ tớ sẽ chuyển sang khoa kiến trúc, tiếp tục học chuyên sâu."
"Đoán được." Phác Chí Mẫn nhìn Thạc Trân, "Tiên sinh nhà cậu đồng ý không?"
"Đương nhiên là đồng ý, " Thạc Trân nói: "Tiên sinh rất ủng hộ tớ."
Phác Chí Mẫn nói: "Tớ cứ tưởng việc đầu tiên cậu muốn làm sau khi tốt nghiệp là kết hôn với tiên sinh nhà cậu chứ."
Thạc Trân khựng lại, về chuyện kết hôn, sau hôm ấy cậu lại bóng gió thêm mấy lần, nhưng Thái Hanh không nhắc về nó nữa.

Một năm qua, Thạc Trân học được rất nhiều điều, nhận thức về bản thân, nhận thức về Thái Hanh, về sở thích của mình, về những quan niệm và giá trị. Cậu dần dà suy nghĩ cẩn thận hơn, kết hôn không phải chỉ một câu "em nghe lời tiên sinh" là có thể thực hiện được. Nhưng quả thật cậu cũng không hiểu nổi rốt cuộc hôn nhân đại diện cho điều gì.
"Dù thế nào, tớ vẫn rất ngưỡng mộ cuộc sống hiện tại của cậu." Phác Chí Mẫn nói, "Có ăn có mặc có người yêu, còn biết mình muốn làm gì, tương lai rộng mở."
Nghe vậy, Thạc Trân cảm thấy hơi kỳ diệu, cậu mỉm cười, cất máy ảnh vào trong túi rồi theo Phác Chí Mẫn rời đi.

Thạc Trân tạm biệt Phác Chí Mẫn xong thì không quay về Lan công quán ngay, cậu lòng vòng trong mấy con hẻm nhỏ lắt léo, cuối cùng dừng chân ở một nơi rất bình thường gần sát cổng thành.
Đó là một tiệm xăm, bình thường không có mấy ai tới đây, vắng tanh vắng ngắt. Một thằng bé ngồi gặm bánh bao trước cửa, thấy Thạc Trân đến thì vội gọi với vào trong, "Có khách rồi!"
Thạc Trân đi vào, bên trong không rộng rãi lắm, gian ngoài bày một quầy tiếp khách, hai chiếc ghế tựa, gian ngoài và trong ngăn cách nhau bởi một tấm rèm vải, không thể nhìn được khung cảnh bên trong.
Bốn bức tường dán rất nhiều tranh ảnh, đều là hình xăm thanh long bạch hổ, vẽ cũng rất khá, thoạt nhìn giống như chuẩn bị để xăm cho đám giang hồ lưu manh.
Một người quen thuộc bước ra, anh ta mặc một chiếc áo vải ngắn màu đen, tay đeo chuỗi hạt mã não đỏ, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, "Khách tới rồi à?"
Thạc Trân nhìn thấy anh ta thì không khỏi ngạc nhiên, đồng thời cũng bình tĩnh một cách kỳ lạ, giống như việc Mẫn Doãn Kỳ xuất hiện trong cuộc sống của Thạc Trân không phải là chuyện gì quá lạ lùng.
"Đại Sư...đổi nghề rồi?"

[TAEJIN]Tiểu phúc tấn - chuyển verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ