[4] điên

173 14 2
                                    

[Trăng treo]

Tác giả: Hoa Bất Tử

Nhân vật chính: Andree x Bray

Sơ lược: Nhân vật tất nhiên không thuộc về tôi, nhưng tôi tin họ là của nhau

—-------------------------------------

cutscene:

BỆNH ÁN TÂM THẦN

Họ và tên: BÙI THẾ ANH

...

Bệnh chính: rối loạn đa nhân cách

..................................

"Bác sĩ, anh đang xem gì vậy?"

"Bệnh án tâm thần của một trong những bệnh nhân cũ của tôi thôi."

"Sao thế, có chuyện gì vậy?"

"Đã lâu lắm rồi anh ta không đi điều trị. Chẳng rõ anh ta giờ có ổn không?"

—---------------------------------------------------------------

Karik sau 2 ngày không liên lạc được với trợ lý của Bray thì anh đã đích thân đi tới bệnh viện nơi mà Bray đang điều trị. Anh sắp chịu không nổi vì không cập nhật được tình hình của thằng em trai mình rồi.

Đem theo một bó hoa tươi và một chút quà bánh, tới nơi, theo chỉ dẫn của nhân viên quầy lễ tân thì anh đã tìm được tới phòng bệnh của Bray. Nhưng gõ cửa, đứng đợi một lúc lâu vẫn chẳng thấy ai mở cửa phòng. Chần chừ một hồi lâu, có vẻ cửa phòng không khóa, anh đã vặn tay nắm cửa đi vào.

Bray ngủ trên giường, phủ chăn nằm ngay ngắn. Nắng chiều xuyên qua khe hở rèm cửa sổ điểm xuyết rơi trên mặt nền sàn. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng lá cây va vào nhau xào xạc. An tĩnh và yên bình như giấc mơ thu.

Anh ngó quanh phòng như đang tìm kiếm sự hiện diện của ai đó. Hình như là chẳng có ai trong phòng này ngoài người , ngay cả cậu trợ lý cũng chẳng thấy đâu. Thôi thì tự giác vậy.

Đi từng bước nhỏ nhẹ lại gần giường của Bray, anh không nỡ làm cậu thức giấc. Tính đặt bó hoa lên tủ đặt cạnh đầu giường, bỗng có một thứ thu hút sự chú ý của anh vô cùng. Một lọ thuỷ tinh đậy kín nắp, bên trong chứa đầy những viên nhộng trong màu hồng, xinh đẹp và óng ánh như những viên pha lê.

Đưa tay lấy lọ thuốc ra khỏi đầu tủ để đặt bó hoa lên, anh ngắm nghía một hồi lâu. Càng soi dưới ánh nắng càng thấy nó rực rỡ hơn bao giờ hết, đẹp đến mức chẳng thể nghĩ chúng nó là thuốc được.

"Em thật sự uống cái này à Bray?" Anh tò mò mở lọ thuốc lấy ra một viên. Hình như lọ thuốc này Bray chưa động tay vào bao giờ, vì khớp mở mới cứng. Không rõ là người ta đã đặt lọ thuốc này ở đây được bao lâu rồi, còn Bray thì đã ngủ bao lâu mà chưa đụng tay vào chỗ thuốc.

Linh tính anh mách bảo chỗ thuốc này quá kỳ dị so với các loại thuốc thông thường. Nếu là thuốc của bác sĩ thì sẽ kê đơn và đựng trong khay phân liều lượng đàng hoàng.

[Andray] trăng treoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ