Chương 5

593 39 0
                                    

05

Có lẽ là do cảm thấy áy náy vì chuyện uống say lần đó, dạo này Phó Bách Khải không còn đối xử lạnh lùng với Phương Phùng Chí như trước nữa, vẻ mặt cũng ôn hoà hơn nhiều.

Tối nay, sau khi tan làm hắn về nhà ăn cơm, mặc dù vẫn không nói chuyện với cậu nhưng thế này cũng đã khiến Phương Phùng Chí thỏa mãn rồi. Dù sao ngày trước chồng cậu nhìn thấy cậu là cau có khó chịu, được như bây giờ thì quan hệ cũng coi như thân thiết hơn một chút.

Mối quan hệ giữa hai người có thể vun đắp từ từ.

Cậu biết Phó Bách Khải không thích cậu, bởi làm gì có ai có thể cảm thấy hứng thú với một người mới chỉ gặp một vài lần đâu chứ. Vả lại theo như lời của Omega kia, thời học sinh Phó Bách Khải còn yêu cậu ta, quý trọng cậu ta như vậy. Cho nên Phương Phùng Chí cũng không trách hắn vì hiện giờ vẫn còn lưu luyến Omega kia, cũng không trách Phó Bách Khải chuyện lạnh nhạt với mình.

Hôm ăn cơm cùng Omega đó, cậu có để ý tuyến thể của cậu ta. Tuyến thể đã bị cổ áo che lại, cậu cũng không ngửi thấy mùi chất dẫn dụ của Phó Bách Khải trên người Omega này, không thấy cái mùi pheromone dung hợp ấy.

Phó Bách Khải không đánh dấu Omega đó.

Chuyện này như cho Phương Phùng Chí một tia hy vọng, cho cậu một lý do cuối cùng để ở bên Phó Bách Khải.

Đối với Phó Bách Khải mà nói, bản thân cậu y hệt một kẻ đột nhập vào quấy nhiễu cuộc sống của hắn, khiến hắn chỗ nào cũng khó chịu. Nhưng không sao cả, bọn cậu cứ từ từ là được.

Bây giờ Phương Phùng Chí thấy cậu và chồng vẫn còn một chặng đường dài phía trước phải đi, cho nên cậu đặt sự thay đổi nhỏ này của chồng ở nơi dễ thấy nhất để tự an ủi, mà những tổn thương hết lần này đến lần khác chồng và cha mẹ Phó Bách Khải dành cho cậu, đều bị Phương Phùng Chí dằn xuống đáy lòng.

Nếu để cho cậu chọn, có lẽ cậu sẽ bằng lòng giấu những chuyện đó ở trong lòng cả đời.

Phương Phùng Chí bưng đồ ăn lên bàn, sau đó làm bộ thản nhiên ngồi xuống cạnh Phó Bách Khải. Phó Bách Khải thậm chí còn không buồn ngẩng đầu, như thể chẳng để ý chút nào.

Lòng Phương Phùng Chí nhẹ nhõm hẳn, cậu cầm đôi đũa yên lặng ăn cơm. Thi thoảng lại nhìn về phía Phó Bách Khải, thấy trong bát hắn không có đồ ăn, sau khi do dự một lúc, cậu dùng đũa gắp một ít thức ăn mà Phó Bách Khải thích nhất vào trong bát hắn. Lúc thu đũa về, cả người cậu cứ căng ra, động tác ăn cơm thì cứng đờ.

Lúc Phương Phùng Chí mới kết hôn với Phó Bách Khải, cậu thường ngồi sát Phó Bách Khải, gắp đồ ăn cho hắn. Phó Bách Khải chẳng nói chẳng rằng, đến một thời gian sau thì cậu phát hiện Phó Bách Khải chưa bao giờ chạm vào đồ ăn cậu gắp cho hắn.

Dần dần, Phó Bách Khải cũng không về nhà ăn cơm nữa, thỉnh thoảng hắn có về thì hai người cũng ngồi cách nhau càng ngày càng xa, hắn cũng không để cậu gắp đồ ăn cho nữa.

Nhưng lần này, Phó Bách Khải chỉ sững người trong chốc lát, đương lúc Phương Phùng Chí tưởng rằng hắn sẽ làm ngơ như mọi lần thì Phó Bách Khải lại không chần chừ lấy đũa gắp miếng thịt ấy bỏ vào miệng.

[H/EABO/NTR/ĐAM MỸ] Vùng Đất Khô CằnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ