Đó có phải là yêu hay không mà khiến tâm trí anh lầm lì ~
Biết cách làm bài thơ rồi vẽ lên những điều thần kỳ ~🎨🖼️🧑🎨 Hôm nay tới phiên hoạ sĩ Gumayusuy
P.s: truyện này khum có bùng binh tay ba tay tư đâu mấy bà yên tâm
---
Tòa nhà T1 vốn được thiết kế như một trung tâm phòng máy. Mỗi tầng đều là những hành lang dài dằng dặc chạy giữa các dãy phòng cách âm. Minhyeong đang bước vội dọc dãy phòng stream và cố dỏng tai lên tìm kiếm một chút âm thanh manh mối.
Thằng mít ướt Hyeonjun bình thường sẽ không trốn quá kĩ vì nó sợ anh Sanghyeok sẽ không tìm ra mình, chỗ xa nhất nó từng trốn cũng chỉ là loanh quanh mấy cái ban công hoặc tầng thượng thôi. Nhưng hôm nay thì khác, hắn đã đi tìm từng cái ban công mỗi tầng mà vẫn không thấy thằng ngu này đâu. Anh Sanghyeok chẳng có vẻ gì là lo lắm nhưng cũng đã lên tầng thượng xem thử. Bây giờ đã là tháng 11, Minhyeong biết thằng hổ giấy này sợ lạnh nên có muốn trốn nó cũng sẽ không tìm chỗ nhiều gió như thế, nhưng hắn cũng không cản Sanghyeok hyung.
_ Mày tiến hoá lùi thành chuột chũi rồi đấy à thằng này? Lần này thì trốn luôn cả đội trưởng? _ Minhyeong bực dọc nghĩ nhưng lại không dằn được một tí vui sướng trong lòng. Chỉ một tí ti thôi, hắn tự nhủ như thế rồi lại tăng tốc bước chân.
20 phút sau Minhyeong đành từ bỏ hi vọng với toà nhà T1, đang quay về lấy áo khoác để chạy ra công viên tìm thử thì đột nhiên vận may lại chịu hạ cố mà mỉm cười với hắn.
Minhyeong đang đứng trong hàng lang vắng vẻ, cách hắn một tấm kính trong là cái hồ bơi của công ty và dãy ghế gỗ chạy dọc bên bờ, nơi có cái bóng của Hyeonjun lấp ló ở tít tận hàng ngoài cùng.
_ Cái dáng ngồi khó ở đó thì còn ai vào đây nữa _ Minhyeong nhủ thầm rồi nhẹ nhàng bước qua, khẽ khàng hết mức có thể.
Cũng may hồ bơi được xây ở khu khuất gió, Hyeonjun ngồi một mình ở đó trông vẫn không có vẻ gì là đang lạnh cả, ngoại trừ bờ vai hơi run và chóp mũi đang đỏ ửng lên giữa ánh đèn lập loè hắt vào từ hồ bơi.
Minhyeong lúc này bỗng dưng thấy do dự, đây là lần đầu tiên hắn ở một mình cùng thằng mít ướt này khi nó khóc. Giờ thì hay rồi, lịch sử giao tiếp giữa cả hai thằng chỉ dừng lại ở kĩ năng chọc để bị chửi và chửi vì bị chọc, Minhyeong biết dỗ thằng ngu này kiểu gì đây?
*****
Từ ngày Minhyeong bước vào T1 đến nay cũng đã 3 năm. Không phụ lòng của ban huấn luyện, ngay ngày đầu vào đội hắn và Hyeonjun đã như chó với mèo rồi. Trông bề ngoài cả hai thằng đều như người bảo hộ cho cả đội nhưng thật ra thằng ngu Hyeonjun lại là người cần được bảo vệ tinh thần nhất, xung quanh nó lúc nào cũng phải có ai đó bên cạnh thì nó mới chịu ngồi yên. Có một thời gian nếu không có Sanghyeok hyung thì thằng ngu này cứ bám lấy Minseok không rời, bây giờ thì là thằng nhóc Wooje. Cuối cùng Minhyeong đành nhận ra bất kể hắn có trông đáng tin thế nào thì Hyeonjun vẫn chỉ dựa dẫm vào đội trưởng._ Thằng ngu này, mày không nhận ra tao luôn là người trấn an mày đầu tiên à?
Yêu đương với đồng đội lúc nào cũng là một quả bom nổ chậm, Minhyeong biết những chuyện thế này rất nguy hiểm huống chi thằng kia chắc cũng chả đủ tế bào não để nhận ra được, nên cảm xúc vừa mới nhú mầm chưa bao lâu của Minhyeong đành bị gác lại. Suốt nửa năm nay Minhyeong đã chuẩn bị thật kĩ tâm lý để chặt đứt tình cảm của mình, sự quyết tâm của hắn càng mạnh hơn sau đêm hắn đi dạo cùng anh Sanghyeok. Hôm đó hắn nhận ra mình thật sự chỉ là người thừa trong câu chuyện này.
![](https://img.wattpad.com/cover/360345923-288-k116378.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[GUON] After the match
Fanfiction"Này buông ra, rách môi tao rồi!" ------------- Chuyện là hai thằng cuối chuỗi trong đội thường ngày như chó với mèo tự nhiên cái biết yêu ngang thì nó sẽ như thế nào. Gủm tâm cơ x Nguyệt choá điên Thiết lập nhân vật vẫn như bình thường, thời gian b...