CHAP 18: DỖ DÀNH EM

3.2K 175 2
                                    


-Thùy Trang, con tỉnh rồi. Chí Thanh, đem nước. - nhìn thấy đôi mắt của con dâu mình mở hờ, bà Nguyễn vui mừng gọi con trai.

Thùy Trang được bà đỡ dậy, uống ít nước liền xoa đầu, nhận ra đây là phòng mình liền lắc đầu ảo não.

Hình ảnh Diệp Anh cùng phụ nữ kêu quấn quýt trên giường lần nữa chạy xộc vào não bộ của nàng như một cái búa đập mạnh vào trí não cùng trái tim, đau đớn không gì có thể tả. Cứ tưởng cô đến để cứu rỗi trái tim tan vỡ của nàng, ai ngờ cô lại lần nữa giẫm đạp lên nó, là cô quá gian manh hay do nàng quá ngây thơ mà dâng trọn thể xác và trái tim cho cô ? Trách ai bây giờ, trách bản thân mình thôi.

- Trang à, chị không sao chứ ? - Châu bỏ ngang bữa tiệc chạy theo họ về Nguyễn gia, trên đường đi không ngừng run rẩy khi thấy nàng bất tỉnh như thế.

- Chị..... không sao. - Nàng cười.

Bà Nguyễn vỗ vai Thùy Trang. - Con đừng giận Chí Thanh, nó....nó say.....haizzzz - Nhưng rồi một giây bà cảm thông sâu sắc nỗi khổ của nàng, bà nhẹ giọng. - Được ...con muốn li hôn cũng được, mẹ không muốn làm khổ con, Thùy Trang, mẹ xin lỗi. - bà cũng là phụ nữ và đương nhiên biết việc nhìn thấy chồng mình ở trên giường với một cô gái khác khó chấp nhận đến như thế nào. Thùy Trang không làm ầm lên chuyện này đã làm may phước lắm rồi.

Nhưng bà đâu có ngờ nàng suy sụp chính vì chị chồng chứ không phải chồng.

- Con không sao, mẹ về ngủ đi, Châu, cảm ơn em, em cũng về đi. - Nàng cố ý đuổi khéo, nằm xuống đắp chăn lại.

- Chị nghỉ ngơi đi, mai em đến. - Châu kéo chăn cao hơn một chút cho nàng rồi rời đi.

Thùy Trang thổn thức, ôm lấy ngực mình mà khóc nấc trong chăn. Cô đến ban phát cho nàng hạnh phúc rồi mạnh tay đẩy nàng xuống vực sâu. Tại sao mọi người đều tàn nhẫn với nàng như thế, nàng đã làm gì sai, nàng chỉ muốn một hạnh phúc bình thường đơn giản thôi mà.

Chí Thanh tiễn hai người kia ra khỏi cửa liền đi tới ngồi bên mép giường.

- Ha, đấy, si mê chị tôi, thì ra chị ta cũng là mê của lạ thôi. Sao, thất vọng rồi ? Thùy Trang, trở về với anh đi. - Bàn tay anh rê tới tay nàng mà xoa nhè nhẹ.
- Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi. - Thùy Trang gằng giọng. Một góc nhỏ nào đó đang vẫn cố bênh vực Diệp Anh của nàng, nàng đưa ra hàng trăm lí do để biện minh cho cô, nhưng hình ảnh kia cứ lẩn quẩn trong đầu nàng không cách nào thoát ra.

"Rầm rầm" - tiếng đập cửa mạnh bạo, không cần hỏi cũng biết là ai.

Chí Thanh đi ra mở cửa, nhìn thấy chị mình liền nhếch mắt cười.

- Thùy Trang đâu ? - Cô nói xong liền nhìn vào, một thân ảnh run run đang cuộn trong chăn như một cục bông.

Cô đau lòng muốn chết, toang đi vào liền bị Chí Thanh chặn lại :

- Chị hai, áo còn cài lệch nút, đã vội vã chạy đi tìm Thùy Trang. Em tưởng chị tốt lành thế nào, hoá ra cũng y như em.
- Mày câm mồm. - Cô quát, liền chạy vào trong, tốc chăn ra lay lay cơ thể nàng.

CHỊ CHỒNG, MAU ĐẾN YÊU EM [ DIỆP LÂM ANH × TRANG PHÁP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ