2. Say nắng hay là say anh?

85 9 0
                                    

Nụ cười anh đánh rơi em vô tình nhặt lấy để rồi kể từ ngày hôm ấy em trở thành kẻ tương tư

*

"Cuối tuần này có trận bóng rổ, em- ?" Seong Hanbin nhìn chằm chằm đôi tay bé nhỏ của người bên cạnh, gương mặt không giấu được sự lo lắng.

"Chắc là dự bị thôi ạ, thầy Song không cho em vào sân trong tình trạng thế này đâu!" Han Yujin nhắm chặt đôi mắt lại, hít lấy một hơi thật sâu rồi ngước khuôn mặt xinh đẹp về phía bầu trời, buông một hơi thở dài đầy trĩu nặng. "Bác sĩ từng nói với em rằng chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ khỏi..."

Han Yujin trầm ngâm một hồi lâu để lại câu nói dở trên môi, đôi mắt cậu từ từ mở ra rồi nhìn vào khoảng không vô định như cố gắng kiềm nén điều gì đó. Khoảng không gian của hai người rơi vào tĩnh lặng, nếu lúc này Yujin không nói thêm lời nào nữa thì có lẽ Hanbin cũng chẳng dám hỏi thêm điều gì vì điều cậu vừa hỏi đã là điều đủ ngu ngốc rồi. Nhưng cuối cùng Yujin cũng gắng gượng để thốt ra những câu chữ còn sót lại trong câu nói dang dở của mình.

"Nhưng bác sĩ không bảo một khoảng thời gian là bao lâu... đã rất lâu rồi!"

Seong Hanbin tự trách bản thân mình sao lại có thể khơi gợi những điều không nên như thế, những điều làm cho Han Yujin lại thêm nặng lòng. Hanbin biết Yujin đã trải qua một khoảng thời gian khá khó khăn khi phải đối diện với việc viêm gân khớp cổ tay và phải hạn chế vận động cổ tay trong một thời gian dài kết hợp với dùng thuốc mỗi ngày. Ở căn bệnh này, việc cử động cổ tay không đúng ý sợi dây gân cũng khiến cả bàn tay trở nên đau nhói vô cùng, đôi khi cầm viết hoạ chữ thôi cũng đã khó khăn rồi thì huống chi là cầm bóng ném vào rổ.

"Nhớ là chỉ nên vận động bàn tay khi nào thật sự cần thiết thôi, việc chép bài có khó khăn thì nhờ Ollie giúp em một tay, nếu nó không nghe lời thì đi mách Ricky cho anh."

"Này này này, em nghe hết rồi đó nha!" Ollie từ ngoài cổng bước vào đã vội chen chân vào cuộc trò chuyện của Hanbin và Yujin khi loáng thoáng nghe tên mình vừa được nhắc đến.

"Nhiều đồ ăn vậy Ollie? Thảo nào cậu đi lâu như thế!" Yujin không khỏi kinh ngạc trước những túi thức ăn mà Ollie đang cầm trên tay. Cậu vội vã đứng dậy giúp Ollie một tay nhưng miệng vẫn không quên cằn nhằn vì thói quen phung phí của người bạn đồng niên này. "Mua nhiều thế này nếu ăn không hết là phí lắm đấy Ollie. Không phải tớ luôn dặn cậu phải biết cân nhắc mỗi khi bắt đầu mua một thứ gì sao Ollie?"

Ollie thở dài trước, nũng nịu đưa mắt nhìn Hanbin như một sự cầu cứu để anh đứng về phía mình nhưng người anh bên cạnh đang mãi mê tập trung sắp xếp bố trí lại bàn ăn cho kịp buổi tiệc sinh nhật của Zhang Shuaibo tối nay nên đã bỏ lỡ tín hiệu khẩn cấp mà Ollie muốn gửi gắm.

"Không sao đâu Yujin, là gia đình bác Zhang đã lên danh sách cho bọn anh mua theo đấy chứ không phải Ollie tự ý muốn mua gì mua đâu, nên là em đừng có lo!"

Ollie lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cho phép bản thân mình thoát khỏi cuộc tra khảo gay gắt của vị thẩm phán tối cao - Yujin và sự biện hộ kịp thời của vị luật sư tài ba - Ricky Shen.

|| HARIBOZ || ÉternelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ