May mà Lư Dục Hiểu đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng dùng sức đẩy Thừa Lỗi ra, hô hấp có chút khó khăn, cô nghiêng đầu hít thở từng chút một nhưng vẫn chưa bình ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tựa như bông hồng còn đọng sương sớm.
Thừa Lỗi chớp mắt, vươn tay định chạm vào, lại bị Lư Dục Hiểu né tránh.
"Anh... Đồ lưu manh." Lư Dục Hiểu thở gấp nói, cô cẩn thận suy đoán: "Nếu tôi không đến thì anh sẽ làm vậy với Ngu Thư Hân, anh là... đồ lòng lang dạ sói... mặt người dạ thú..."
Lư Dục Hiểu nghẹn họng một lúc lâu: "Vô liêm sỉ!"
Thừa Lỗi bị dáng vẻ cố tìm từ ngữ của cô chọc cười: "Còn gì nữa không?"
Lư Dục Hiểu hơi há miệng, bỗng nhận ra rằng anh đang trêu chọc mình, cô thẹn quá hoá giận, giơ tay định đánh anh thì bị anh nắm cổ tay.
"Lưu manh?" Khuôn mặt Thừa Lỗi sát lại gần, giọng nói mềm mại tựa lông vũ phả vào cổ cô tạo ra cảm giác ngứa ngáy, giọng nói hơi khàn khiến tâm hồn người khác cũng rung động theo: "Vẫn còn lưu manh hơn đấy, em có muốn thử không?"
Vành mắt Lư Dục Hiểu ửng hồng, không biết là sợ hãi hay tức giận, bộ ngực vừa đủ phập phồng gợi cảm, tựa như sắp chạm vào ngực anh.
Lông mi của Thừa Lỗi run lên, anh lặng lẽ rời ánh mắt: "Em cho rằng tôi sẽ làm với cô ấy sao?"
Lư Dục Hiểu lườm anh: "Rõ ràng anh vừa nói..."
"Để em hiểu lầm thôi." Thừa Lỗi ngắt lời cô, anh xoay người ngồi trên ghế sofa, chậm rãi lấy một quyển tạp chí dưới bàn trà ra xem: "Ý của tôi là, nếu em không đến, cô ấy sẽ quyến rũ tôi. Nhưng chuyện vừa nãy, tôi chỉ có hứng thú với em thôi."
Câu nói gần như thổ lộ khiến Lư Dục Hiểu không thở nổi, trí mạng nhất chính là thế mà cô lại nhớ đến dáng vẻ mê muội của mình lúc hôn anh ngày trước, ánh mắt vô thức chuyển qua đôi môi mềm mại đẹp đẽ của Thừa Lỗi.
Cô lắc đầu, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, loại người như Thừa Lỗi này vốn dĩ thường không nói lời thật lòng, không thể tin tưởng anh ta, cô liền mở miệng nói giọng khách sáo: "Thừa tiên sinh, lần trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, quan hệ hợp tác đã kết thúc, anh không cần phải đùa giỡn tôi nữa. Ví như chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh trực tiếp từ chối Ngu tiểu thư là được rồi, sao lại lôi cả tôi vào?"
Thừa Lỗi cho rằng bản thân đã vứt bỏ tự tôn để thổ lộ tình cảm, ít nhất thì Lư Dục Hiểu cũng phải cảm động một chút, không ngờ lại nhận được câu nói đầy tổn thương của đối phương, cơn giận trào dâng trong lòng, anh mím môi, đành nói giọng châm chọc: "Chẳng phải em thích nhất là đùa giỡn sao?"
Lư Dục Hiểu không dám tin, nghiêng đầu nhìn anh, không khí mập mờ vừa nãy nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt Thừa Lỗi đã lạnh nhạt hơn trước: "Lư Dục Hiểu, tôi cứ nghĩ rằng em sẽ hối hận."
"Tôi chưa từng hối hận." Mắt Lư Dục Hiểu hơi ươn ướt, cô cho rằng từ trước đến nay Thừa Lỗi đều muốn xem trò cười của mình: "Nói về đùa giỡn thì không ai hơn được anh đâu, Thừa đại diễn viên."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver] Anh Chịu Thua Em Rồi CP Hiểu Thừa Hạ Thiên
RomanceLư Dục Hiểu và Thừa Lỗi không hiểu sao lại rõ ràng thể hiện thái độ bất hoà với nhau. Ngay cả người hâm mộ đều biết điều đó, chỉ là không ai rõ nguyên nhân. Có người mạnh dạn suy đoán: "Lẽ nào hai người họ là người yêu cũ?" Fan hai nhà: Cút, không t...