Lư Dục Hiểu không hiểu logic này: "Cái này liên quan gì đến việc tôi thích anh?"
Lòng tự trọng còn sót lại của Thừa Lỗi rốt cuộc cũng bị Lư Dục Hiểu chà đạp hoàn toàn, anh như một trò cười được phơi bày trước mặt cô một cách trần trụi từ đầu đến đuôi, giống hệt với năm đó.
Sống hơn hai mươi năm, anh chưa từng ngã hai lần vào cùng một cái hố.
Thừa Lỗi không trả lời.
"Anh giữ lại cái này làm gì?" Lư Dục Hiểu không hiểu: "Bởi anh cho rằng tôi thích anh?"
Một tay của Thừa Lỗi để trong túi quần, đầu lưỡi để ở răng hàm, hỏi ngược lại: "Em thật sự không biết?"
Lư Dục Hiểu lắc đầu.
Ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia mất mát, anh cúi đầu cười nhạo một tiếng: "Đây chẳng phải để nhắc nhở tôi rằng em đã từng là đồ đần sao?"
Lư Dục Hiểu : "?" Người này thần kinh rồi.
"À..." Dáng vẻ của Thừa Lỗi tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó: "Bây giờ vẫn thế."
"..." Khóe môi Lư Dục Hiểu mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt hạnh tức giận nhìn anh chằm chằm.
Thừa Lỗi rút lại tờ giấy trong tay Lư Dục Hiểu, ỷ vào thân hình cao lớn mà vò rối tóc cô: "Đồ lùn."
Cơn giận của Lư Dục Hiểu tưởng chừng như đã lên đến đỉnh điểm, sĩ khả sát bất khả nhục [1], cô kéo cổ tay của Thừa Lỗi, ra sức cắn anh.
[1] Sĩ khả sát bất khả nhục: giết thì giết đại đi, đừng có mà làm nhục.
Thừa Lỗi nhíu mày, rút tay lại liếc nhìn, trên đó hiện rõ một dấu răng, anh híp mắt, vươn tay ra, trong giọng nói mang theo vài tia uy hiếp: "Này, cắn nữa đi."
"..." Vẻ mặt Lư Dục Hiểu tựa như viết: "Tôi thấy bệnh của anh cũng không nhẹ."
Tờ giấy trên tay cô đã bị Thừa Lỗi lấy đi, thấy anh về phòng, Lư Dục Hiểu cũng nhếch miệng trở lại phòng của cô, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cái gì mà dấu khai căn các thứ, đau cả đầu."
Trần Niệm Niệm cầm hộp cơm bước đến: "Ăn đi này."
Lúc này, cái người vẫn luôn cảm thấy hứng thú với đồ ăn là Lư Dục Hiểu lại không hề quan tâm đến hộp cơm trên tay cô nàng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, thành thật hỏi: "Bài toán thì có liên quan gì đến thích hay không thích?"
Trần Niệm Niệm khó hiểu: "Bài toán gì?"
Mà đồ não cá vàng Lư Dục Hiểu này hiển nhiên là không nhớ rõ: "Gì mà "căn" với lại "e"."
"Căn e? e chẳng phải là hai phẩy bảy mấy sao, lại khai thêm căn thôi mà?" Thấy Lư Dục Hiểu vẫn đang trong trạng thái hoang mang, Trần Niệm Niệm im lặng: "Em đừng có thách thức IQ của mình nữa được không?"
Lại chê bai IQ của cô rồi.
Lư Dục Hiểu tức giận cướp hộp cơm trong tay Trần Niệm Niệm: "Chị nghĩ em sẽ không trừ lương của chị chắc."
"Không sao, cứ trừ đi." Trần Niệm Niệm cười: "Dù sao thì em cũng sẽ cảm thấy áy náy rồi lại tăng cho chị thôi."
Lư Dục Hiểu : "..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver] Anh Chịu Thua Em Rồi CP Hiểu Thừa Hạ Thiên
RomanceLư Dục Hiểu và Thừa Lỗi không hiểu sao lại rõ ràng thể hiện thái độ bất hoà với nhau. Ngay cả người hâm mộ đều biết điều đó, chỉ là không ai rõ nguyên nhân. Có người mạnh dạn suy đoán: "Lẽ nào hai người họ là người yêu cũ?" Fan hai nhà: Cút, không t...