Đôi chân dài của người đàn ông hơi dịch chuyển, vết rách trên quần lộ ra một mảng da trắng ngần, hai tay tùy tiện đặt trên đầu gối, ánh mắt lười biếng rơi trên người cô.
Cho dù như vậy cũng khiến người khác khó có thể kháng cự được mị lực của anh.
Nhiệt độ trên mặt Lư Dục Hiểu vẫn chưa giảm, cô biết rõ trọng điểm của Thừa Lỗi chính là nửa câu sau, nhưng vẫn không chịu phối hợp diễn với anh: "Giường của em sao có thể chứa nổi nhiều người như vậy?"
Thừa Lỗi đưa tay ra hiệu cho cô tới gần: "Bọn họ nói ngày nào cũng thức dậy trên giường em."
Lư Dục Hiểu bước đến, bàn tay phải bị anh nắm, cô không dám tin nói: "Bọn họ nằm mơ à?!"
Thừa Lỗi cười xùy một tiếng, ngước đôi mắt đầy ý cười nhìn cô: "Anh cũng muốn nằm mơ."
Lư Dục Hiểu rút tay về, phồng má, cúi đầu nghịch khẩu trang của anh, ngực phập phồng lên xuống, im lặng một lúc mới nói: "Em là người đứng đắn."
Thừa Lỗi bị cô chọc cười: "Nhưng anh không phải người đứng đắn."
Cô còn chưa kịp nói gì, một bàn tay hữu lực liền kéo cô ngồi trên đùi người đàn ông, Lư Dục Hiểu theo bản năng muốn thoát khỏi, lại bị Thừa Lỗi dùng sức giữ lại, cô ngước khuôn mặt hồng hồng lên, tức giận hỏi: "Có phải anh muốn làm vậy từ rất lâu rồi phải không?"
Lần trước cũng mượn danh nghĩa đóng phim để chiếm tiện nghi của cô, lại còn ra vẻ đứng đắn.
"Bị em phát hiện rồi." Thừa Lỗi nắm cằm của cô, giọng nói khàn khàn mang theo hơi nóng: "Idol, có muốn ngủ với em không?"
Nếu không phải đang bị anh bao vây, thì Lư Dục Hiểu đã xử đẹp Thừa Lỗi rồi, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, nhất là chân của anh: "Anh thả em xuống."
"Không thả." Rõ ràng Thừa Lỗi vẫn canh cánh chuyện kia trong lòng: "Anh có phải mối tình đầu của em không?"
Lư Dục Hiểu không hiểu sao đang yên đang lành mà anh lại hỏi vấn đề này, cô quay mặt đi chỗ khác: "Không... Không phải."
Giọng nói của người đàn ông cất giấu vẻ đắc ý: "Hồi cấp ba em không yêu sớm, lên năm nhất cũng không hẹn hò với người khác, anh không phải mối tình đầu của em thì là ai?"
Cô hơi kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Hồi năm nhất đại học, Lư Dục Hiểu vẫn luôn được người khác theo đuổi, vì thật sự không chịu nổi quấy rối nên dứt khoát tuyên bố với mọi người rằng mình đã có bạn trai lâu năm, chỉ là không học cùng trường. Chuyện này ngoại trừ Trương Tịnh Nghi và bạn cùng phòng ra thì không ai biết.
Cô chớp chớp mắt, ngay cả việc phủ nhận cũng đã quên mất.
Thừa Lỗi lại không nhịn được cười, đồ ngốc này ngay cả nói dối cũng không biết.
"Không phải anh... từ cấp ba đã bắt đầu thầm mến em rồi đấy chứ?" Lư Dục Hiểu thử dò hỏi.
Mặc dù Trình Tiêu đã nói với cô, nhưng đến bây giờ Lư Dục Hiểu vẫn không thể tin được, sao Thừa Lỗi hào quang vạn trường lại có thể thích thầm một người được chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver] Anh Chịu Thua Em Rồi CP Hiểu Thừa Hạ Thiên
Roman d'amourLư Dục Hiểu và Thừa Lỗi không hiểu sao lại rõ ràng thể hiện thái độ bất hoà với nhau. Ngay cả người hâm mộ đều biết điều đó, chỉ là không ai rõ nguyên nhân. Có người mạnh dạn suy đoán: "Lẽ nào hai người họ là người yêu cũ?" Fan hai nhà: Cút, không t...