sau mấy ngày đi vi vu trời mỹ cùng hong joshua, cuối cùng kim mingyu cũng chính thức trở về nhà. cậu nhìn đồng hồ, khả năng cao giờ này jeon wonwoo đang ngủ, mà anh cũng không thể xách thân ra sân bay đón cậu vì nếu đón cậu thì chắc chắn sẽ gây ra cả đống nghi ngờ.
vì thế nên việc đầu tiên sau khi kim mingyu nhấn mật khẩu mở cửa nhà mình ra chính là...
"wonwoo ơiiiii, bé ơi em về rùi nè bé ơiiiii"
con cún quẫy tít đuôi lao thẳng vào phòng, đúng như dự đoán, jeon wonwoo đang trùm kín chăn ngủ rất ngon. trông anh nằm một mình trên chiếc giường size siêu rộng sao mà bé nhỏ đến thế, mingyu ngẫm nghĩ, đúng là cái giường đó phải có thêm cậu trông nó mới cân bằng.
"bé ơi?"
cậu thả đồ đạc xuống bên cạnh, cởi áo khoác ném ra ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường. bàn tay khẽ khàng kéo chăn, để lộ ra bên trong là jeon wonwoo đang nhắm nghiền mắt, mái tóc rối tung ngoan ngoãn ôm chặt chiếc gối ôm mà anh gọi là thế thân cho người yêu khi người yêu xa nhà.
"bé yêu ơi, em về rồi."
vuốt lên gò má hồng hào, kim mingyu nở nụ cười trước dáng vẻ xinh đẹp của người kia, jeon wonwoo đang vi vu trong mộng đẹp, tự dưng thấy có mùi gì quen quen vấn vương nơi đầu mũi.
đôi mắt mèo hơi hé ra nhìn, à, hóa ra là mùi người yêu anh.
kim mingyu mặc một chiếc áo len màu đen, thấy anh tỉnh dậy thì mở rộng vòng tay, nhìn anh ra vẻ đang chờ đợi. jeon wonwoo sáng bừng đôi mắt, dù cho đang dở giấc, anh vẫn ngồi bật dậy ôm chầm lấy người thương. hơi ấm từ cơ thể đô con cao gần hai mét nhanh chóng quấn lấy anh, jeon wonwoo ở trong ngực cậu, nhắm nghiền mắt hít một hơi cho đỡ nhớ, mấy ngón tay trắng trẻo siết lấy lưng áo mingyu để nhận thức rõ rằng người yêu anh đã về.
"bé ngủ ngon hong?"
"không có em thì có bao giờ ngủ ngon đâu..."
wonwoo bĩu môi, kim mingyu vuốt mái tóc anh, cười cười trêu chọc.
"vậy mà hôm kia ai rep carats là vừa ngủ mười hai tiếng đó?"
"ai đó? hong phải tui, tui bận nhớ em mò..."
anh phụng phịu nói, rốt cuộc kim mingyu cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay lên đẩy cằm anh. gương mặt lộng lẫy luôn nằm trong màn hình điện thoại cậu đang mơ màng lắm, nhìn là chỉ muốn hôn. mà kim mingyu đã muốn là sẽ làm, cậu cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng, yêu chiều hôn cả lên gò má xinh xinh, rồi hôn lên trán anh thêm một cái.
"nhớ em lắm à?"
"ừm, nhớ tới nỗi hai hôm nữa em không về là tui đổi mật khẩu khóa nhà luôn!"
"đuổi em luôn?"
"ừ í, đuổi luôn! đi mà hong có nhớ tui gì hết, chỉ có mỗi tui nhớ em thui... ghét!"
hình ảnh này của jeon wonwoo, chắc chắn ngoài cậu ra chưa có ai được thấy. một jeon wonwoo lộn xộn, nhõng nhẽo đến mức làm người ta tan chảy, anh chỉ bày ra khi ở bên người luôn cho anh cảm giác an toàn.
"em nhớ bé mà..."
mingyu nhéo nhẹ đầu mũi anh làm wonwoo khụt khịt, nhưng mắt vẫn không thèm mở ra. qua vài giây im lặng, đôi môi hồng hơi chu lên, dỗi hờn bóng gió.