Khi trời còn chưa sáng con Nụ đã dậy, em ngồi đó ơ hờ thì xa xăm, đôi mắt đượm buồn sâu hun hút của Nụ ngía nhìn lên ánh trăng mờ bị mây che kín, cái khí trời bây giờ phải nói là lạnh tới thấu xương tủy mà em ngồi đó chẳng thiết lạnh lẽo gì, nghĩ về Bé Ba rồi cả lũ gia đinh không biết thiếu Nụ tụi nó có buồn không nữa, nhớ cái hồi mới bước chân vô làm người ở cho nhà hội đồng Lâm, em còn rụt rè lung không dám nói chuyện với ai chỉ có Bé Ba là kiên nhẫn nói dạy em từng chút một, không hiểu sau ở bên chị, Nụ thấy thoải mái lung lắm, nghĩ tới đây em chỉ biết mỉm cười lắc đầu.
Tiếng bước chân ồ ập kèm theo đó là tiếng gà gáy thánh thót, Nụ biết giờ này tụi người ở nó dậy cả rồi, dẹp đống suy nghĩ qua một bên rồi tiếp tay vào việc nhà chớ không á hả là bị phạt nhịn đói chết luôn.
Dọn cơm sáng lên nhà trên cho cậu mợ xong xuôi là tụi nó phải làm quằn quại tiếp chứ không được nghỉ ngơi, làm riết rồi Nụ với Tít hai đứa nó ốm nhôm như que củi khô vậy, gió thổi còn muốn bay đi luôn nữa là. Bữa nay Mợ hai Thục Minh ra ngoài sớm còn dẫn theo một con hầu, cậu hai thì suốt ngày trong thư phòng chẳng thấy mặt mũi đâu, nên bữa nay tụi nó nhàn hạ lắm, Nụ nó chán cái cảnh này dữ lắm rồi nói là về nhà mà ở đây cũng được mấy tháng trời rồi chớ có ít ỏi gì đâu, em nhau mày nhìn Tít trân trân rồi tặc lưỡi tức mình.
"Chừng nào mới về!"
"Um sùm bát nhã hết trơn á, tối ngày cái miệng bài hãi bài hãi bộ mày không biết mệt hả"
Tít nó định ngủ trưa mà con Nụ nó cứ bài hãi bài hãi cái miệng sao mà ngủ cho đặng, em nghiến răng nghiến lợi nhìn Tít, muốn bay lại tán cho nó bạt tai ghê nơi.
****
Nhà hội đồng Lâm vừa mới có người chết, đám ma u ám sắc mặt ai nấy cũng bơ phờ trống rỗng, bà hội đồng chết rồi, chết một cách dã man, bị móc mắt lưỡi thì bị kéo ra dài hòn lòn tứ chi quặn quẹo, máu nhuộm đỏ một vùng, trước khi bà hội mất là cậu hai bị tai nạn xe liệt nửa người giờ đây thành người tàn phế chẳng ai thiết để mắt tới cũng chẳng ai muốn lấy người phế làm chồng, đám ma diễn ra trong những tiếng than khóc nức nỡ, cô út thường ngày cười vui rười rượi vậy mà sau khi Tít đi rồi cũng chẳng ai thấy cô cười nữa, cô ngồi đó không cười cũng không khóc chỉ đơn thuần là nhìn chiếc quan tài của bà hội mà thẩn thờ, lần lược người cô út thương yêu điều ra đi một cách khó hiểu, sao ông trời hay trêu người quá vậy.
Tình tan đã đành giờ đây nhà hội đồng lâm vào cảnh khổ, cậu hai thì tàn tật cô út thì như người mất hồn, chuyện làm ăn đồng điền chẳng đâu vào đâu, cô út ngày đêm ôm nổi lòng đau thương mà ủ rũ đau sầu, đôi mắt khóc sắp mù đến nơi rồi mà người vẫn chưa thấy về đi tìm cũng chẳng thấy đâu, cảnh quang trong nhà u ám mặt mày ai nấy cũng yểu xìu, cha má mất chỉ còn cô cậu, cậu hai thì chưa vợ đã bị tàn tật, cô út thì thất thần nhớ thương, sao mà thấu nỗi được cái tình cảnh trớ trêu này.
"Lại uống rượu nữa sao?"
Trong màn đêm tĩnh lặng tiếng nuốt ừn ực vang lên khe khẽ, chai rượu đế bị người con gái yếu mềm siết chặt đến nổi gân xanh, hít một hơn sâu rồi khẽ ậm ừ.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Duyên Gái] [HuấnVăn] Chiếc Áo Sờn Vai
Romanstác giả: hoàithương(satochan338) Lâm Thục Khuê x Thị Tít truyện girl love bối cảnh việt nam thời xưa. nói về hai cô gái chót trao nhau chữ thương nhưng lại bị ngăn cản, có đau khổ có vui cười nhưng rồi cuối cùng họ sẽ được ở bên nhau không? Mấy truy...