chương 14

268 18 1
                                    

Sáng hôm sau tiếng chim hót líu lo nghe vui tai làm sao, nhưng khi cô út thức mò mẩn bên cạnh thì chẳng thấy Tít đâu, giường không gối trống lạnh ngắc, cứ tưởng nay nó thức sớm nhưng không, đi kím từ sớm tới giờ chẳng thấy nó đâu, nó đi từ sáng bửn tới tối mịt vẫn chưa về cô út ở nhà nôn nóng không thôi tự dưng đi đâu mắc tiu chẳng nói chẳng rằng ai mà không lo cho được.

Võn vẽn đã một tuần trôi qua nhưng không thấy bóng dáng Tít đâu, cô út cho người tìm kím nó, lụt tung mọi ngốc ngách ở cái đất Bạc Liêu rộng lớn này cũng không tìm thấy nó, không biết nó đi đâu cô út bỏ ăn bỏ ngủ đi tìm nó suốt một tuần qua mặc cho cậu hai khuyên cỡ nào cô vẫn cứ cứng đầu, cô út ngồi bó gối ở góc buồng ôm khư khư cái áo bà ba nâu sạm của Tít, nó đã sờn phai theo năm tháng, những câu nói của Tít cứ vang vẫng trông đầu cô út nước mắt chua xót cũng từ từ tuông ra, phải chăng cô út làm gì sai, làm gì nên tội với Tít, Tít bỏ cô đi thì chẳng nói đằng này cô út không làm gì từ trước tới giờ cô út không bao giờ đánh nó một roi hay nói nặng lời với nó, có chuyện gì sao Tít bỏ ra đi mất tâm mất tích thế kia.

Từ cái ngày Tít đi mất thì nhà hội đồng lại càng thêm kì quái, bà hội thì cứ điên điên dại dại nói nhảm như mấy người điên nên cô út nhốt bà trong buồng cơm ngày ba bữa không sót, còn cậu hai thì đêm nào cậu cũng mơ thấy cô Thị về đòi mạng có bữa thì bị bóng đè đến ngạc thở suýt chết, cô út vừa lo cho Tít vừa sầu não cho hai người thân trong gia đình, một mình cô lo quản đồng áng rồi nhà cửa, ngày qua ngày cứ đi tìm hình bóng người con gái ấy nhưng vẫn không có tung tích gì, cô út ngồi suy xụp xoa nhẹ chiếc áo, áo còn đây mà người đâu mất rồi, sao Tí làm cô lo hết lần này rồi tời lần khác vậy, bây giờ chẳng biết sống chết làm sao trong nhà thì đủ thứ chuyện phải chăng có Tít ở đây thì cô út đỡ biết chừng nào rồi.

Khi còn đang nhung nhớ người con gái đó đến ngu dại, thì bên ngoài ồn ào đến lạ, cô út vội ra xem chuyện gì thì thấy bà hội cằm dao quơ loạn xạ, khuôn mặt bà tái mét nhìn vào khoảng không nhưng mọi người lia mắt nhìn theo thì chẳng thấy gì, chắc bà hội lại lên cơn nữa rồi, cô út hùng hổ đi tới dựt cây dao quăng xuống một cái ken, cô không nói không rằng lôi bà hội về buồng bà rồi nhốt, bà hội ở trổng mà gào thét đòi ra.

"Thằng Định! Mày đứng đây canh chừng má tao không cho bả ra nghe chưa"

"Dạ con biết rồi cô út"

Bởi cô út mạnh tay với má mình như vậy là do một phần bất lực và u phiền, nói ngọt thì bà không chịu đôi khi buôn ra những lời chửi bới cô, nên đành phải vậy, nhưng cũng đáng cho bà lắm biết bao nhiêu cái tội ác mà bà đã gây ra, biết bao nhiêu kẻ ăn người ở thậm chí là người ngoài đã chết oan uổng dưới tay bà, cô út quay về buồng chợp mắt được một tí là Tít lại xuất hiện trong mơ của cô, nó đứng đó cười với cô út nhưng rắng sức chạy lại thế nào cũng không thành, càng đi tới nó càng cách xa cô hơn, rồi sau lưng Tít là Thị chị đứng sau nó choàng tay ôm cả người kề lưỡi dao bén nhót vào cổ Tít, cô út gào thét rằng sức chạy lại chổ Tít, nỗi sợ hãi bao trùm lấy người cô, không phải là do sợ ma mà là do sợ mất người thương một lần nữa, cái cảm giác đau đớn đó nó lại hiện lên một lần nữa.

[Duyên Gái] [HuấnVăn] Chiếc Áo Sờn VaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ