Hắn nâng bàn tay của em đặt lên người em sau khi cả hai thỏa thuận đồng ý làm bạn.
"Đi đâu vậy? Tôi kêu anh dừng ở đó mà."
"Chúng ta là bạn bè rồi nên đổi cách xưng hô đi."
"Gọi cái gì?"
"Tôi là bạn của bạn rồi, nên có thể khuyên bạn không nên vào mấy nơi đó. Nếu muốn thư giãn thì tôi đưa bạn đi nơi khác."
"Nè, bạn không được phép đi quá giới hạn của mình! Tôi chỉ đồng ý hôm nay thôi đó."
Dunk cũng chán ngắt khi phải vào đi ra lại mấy quán rượu có tiếng nhạc xập xình như vậy rồi, em cũng muốn đổi không khí từ lâu nhưng làm gì biết phải đi đến đâu. Hôm nay xem thử anh bạn mới quen của em có gì hay ho.
"Bạn muốn đi đâu?"
"Tôi không biết, đi đến nơi mà tôi chưa từng đi."
"Hả? Khó cho tôi lắm nhưng tôi vẫn sẽ thử. Hy vọng bạn sẽ vui."
Hắn cua xe đi ra hướng khác, trở lại khu phố nhỏ ban nãy đã chở Dunk đi ngang qua, mất hai mươi phút mới quay lại được. Nơi đây họ sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt cá nên có nơi đứng hóng gió biển thích lắm.
"Xuống đi."
Dunk nghe lời mở cửa xe xuống, vừa bước xuống gió biển mát rượi liên tục thổi làm em có chút không quen mà nhăn mặt lại. Dunk đi theo hắn đến chỗ bậc tam cấp có thể xuống chạm vào nước biển.
Em đi biển có vài lần nhưng toàn là ở trong villa ăn đồ nướng rồi nhậu nhẹt chứ làm gì có chuyện đến ngắm nhìn biển kĩ càng như bây giờ.
Dunk ngồi xổm xuống tựa cằm lên trên đầu gối rơi vào trạng thái trầm tư. Archen đứng kế bên vẫn âm thầm quan sát mèo lớn có chuyện gì, cũng chưa thân lâu nên hắn không dám tùy tiện hỏi, nhỡ làm em khó chịu thì toang.
Hắn cứ đứng đó ngắm em, cho đến khi cảm thấy gió đã hơi trở lạnh mới nhẹ nhàng ngồi xổm kế bên cạnh em.
"Bạn nè, lạnh rồi đó, đứng lên nhé? Hôm khác lại đưa bạn đến đây."
"Ý là muốn nhắc khéo tôi đi về chứ gì?"
"Không hề, bạn thấy chưa đủ thì tôi chở bạn đi tiếp "
Dunk không trả lời hắn mà nhìn vào mắt hắn vài giây sau đó bỏ lên bờ đi dạo vào trong khu xóm làng chài. Khác với vẻ hiu hút như em nghĩ, bên trong xóm này tuy đã trễ nhưng còn kha khá hàng quán, tấp đại ngồi vào một quán súp định làm ngay chén súp cua nóng hổi.
"Bạn đói hả?"
"Ừm, chưa ăn gì hết."
"Vậy thì ăn súp không no đâu."
"No, nói nhiều quá ăn đi không là nguội."
Khi đợi Archen thanh toán sau một hồi dành qua đánh lại, Dunk mở điện thoại ra xem giờ thì không ngờ mới chơi cơ một chút mà đã đến hơn mười giờ. Em lo sợ việc về nhà trễ sẽ làm ba nổi giận, sau đó lại mắng em rồi chửi luôn cả mẹ. Không đợi nữa, Natachai hối thúc Archen lái xe chở mình về.
Không khí trong xe cũng thôi ngượng ngùng như vừa nãy nhưng cũng không thoải mái hơn là mấy.
"Dừng ở đây đi."
BẠN ĐANG ĐỌC
| joongdunk | tình cờ
FanficNgười lạ Bạn cùng nhà Thiếu gia × vệ sĩ Bạn đời CẢNH BÁO: Truyện của tôi. Nếu không hợp sở thích hoặc không vừa mắt chi tiết nào vui lòng liên hệ qua ig (wattpad) hoặc rời khỏi đây.