39 : Thật hay giả ?

731 94 19
                                    

- Buông em ra...tại sao?? tại sao lại cứu em hả...thà là chị để em chết đi...
Lan Ngọc đấm vào ngực Thuỳ Trang, không ngừng khóc

- Bình tĩnh, em chết không giải quyết được gì hết đâu bé ơi...
Cô ôm lấy cả cơ thể đang run lên của em mà vỗ về an ủi

- Hay chị muốn em sống...để tiếp tục chịu tổn thương từ những người thân của chị?

- Bé à...

- Rõ ràng là em có thể quên chị mà...sao bây giờ lại đau lòng như thế này ?
Lan Ngọc đau lòng thốt lên, là em chọn chia tay, là em không muốn gặp cô nữa, nhưng cớ sao mỗi lần nhìn thấy Thuỳ Trang, trái tim em cứ không ngừng rung động

Hay người ta bảo đúng ? Tình đầu là tình khó phai...

- Bé, nín nè! Giờ bé cho chị cơ hội để bù đắp cho em được không? Nếu bé hận ba mẹ chị, sau này nếu có kết hôn chị sẽ không ép bé gặp ba mẹ chị...chỉ có hai chúng ta cùng Diệp Anh, Quỳnh Nga và Ngọc Huyền thôi được chứ?

Thuỳ Trang nhẹ nhàng xoa dịu em, sợ bản thân không kiềm được bật khóc...nhưng cô biết, bản thân phải mạnh mẽ

- Em không biết....
Lan Ngọc được cô xoa dịu thì cũng dần bình tĩnh hơn, nhưng với em giờ đây chỉ cần nghe đến Nguyễn Gia em đều cảm thấy đáng ghét

- Ngọc à...

- Trang, em không muốn đi làm nữa, không muốn làm quản lí cho chị nữa...
Lan Ngọc đột nhiên lên tiếng

Thuỳ Trang mười phần đều là sự nuông chiều, chấp nhận mọi điều em nói ra

- Được, không làm nữa! Ở nhà, chị nuôi em được không?

Em không trả lời, ngã người xuống giường và quay lưng đối diện với cô

" Một lời anh không muốn nói
Là một mai hai ta không cách xa
Em vẫn nhớ dẫu muôn vàn xa cách
Nỗi yêu thương có nguôi phút giây nào
Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp
Một cuộc sống bên em không có anh
Thế nhưng sao thật khó và em đã mỏi mệt
Bước trên đường đời, một mình thiếu vắng anh
Làm sao em ru nổi những đêm dài?
Làm sao cho con tim đỡ lạnh lùng?
Chỉ mong anh đừng để tình lạnh giá
Hãy sưởi ấm bằng ý nghĩ về em
Hãy cho tình mình nụ hôn nồng say
Hãy gọi thầm tên nhau trong mơ "

" Anh- Hồ Quỳnh Hương "

Điện thoại Lan Ngọc vang lên, là điện thoại của Tú Quỳnh...vì không muốn để em gái lo lắng nên Lan Ngọc không nghe máy, chỉ nhắn lại cho Quỳnh vài dòng tin trấn an em

" Chị vẫn còn đang đi công việc, có gì không bé? "

Sau vài phút, tiếng chuông thông báo từ tin nhắn vang lên

" Nhà đang có anh Chi Dân ghé chơi á, chị có về không?? Lâu lâu ảnh mới ghé chơi, ba mẹ cũng mới đi công tác về! Tối về cả nhà mình cùng ăn tối nhé? "

Chi Dân? À là người bạn thời cấp 2 của em, tính tình cũng có chút hoạt bát, nói chung thì ngoài cái hay lải nhải bên tai em thì cái gì cũng trên khá, hồi thi tuyển lên trung cấp Chi Dân có bày tỏ tình cảm của mình với em, thì...em tự biết bản thân mình là " làng gốm bát tràng " từ hồi đầu cấp 2 rồi nên cũng từ chối khéo tình cảm của anh bạn này...cũng không biết lý do gì mà lên cấp 3 không gặp lại nữa ! Giờ không hiểu lý do gì lại có thể tìm thấy địa chỉ nhà em

[Lan Ngọc x Trang Pháp] Chờ người nơi ấy!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ