có những ngày draco không thể ngủ. và thay vì ngủ, cậu sẽ xem phim.draco lê chăn gối ra ngoài ghế sô pha, lại nằm dài lên đó như thường lệ. tay bấm bấm trên điều khiển và kênh tivi cứ nhảy liên tục.
1 rưỡi sáng và draco nghĩ mình chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này. mắt cậu mở thao láo, nhìn chăm chăm vào màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm nào đó. cô gái và chàng trai, một người đang chết dần và kẻ kia lại chẳng biết chuyện gì cả. cứ thế, cái chết lại là thứ gần kề với cô hơn bao giờ hết.
khóc lóc, đau khổ, cứ cười cười rồi chết. draco thầm nghĩ. vậy đấy. cuộc sống con người đơn giản hóa tới như thế mà.
draco chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển-
"draco."
gã thức đêm dừng tay lại. tay cậu lơ lửng trên không trung khi vẫn cầm điều khiển. cậu chẳng phản ứng gì, cũng không muốn trả lời người đã gọi cậu. draco mệt, và mệt thì draco sẽ không muốn tiếp xúc với.
cứ thế chìm vào thế giới của riêng cậu, phim ảnh và cái ghế sô pha. đánh lạc hướng thực tại đang diễn ra, cô độc và lạc lối.
draco thở dài một hơi rồi tắt tivi đi, màn hình tối đen lại rồi nó phản chiếu hình ảnh đằng trước nó. về một kẻ đang chôn mình trong chăn và một kẻ đang đứng sau chiếc ghế sô pha dài đó.
"draco, sao thế?"
harry cau mày hỏi, hắn mới trở về nhà và cái tiếng động chuyển kênh liên hồi từ tivi khiến hắn lo lắng không thôi. hắn chạy liền vào phòng khách, căn phòng độc nhất ánh sáng từ tivi đang loạn xạ chuyển kênh khiến bên trong trở nên rùng rợn. tim hắn thật sự đã hẫng một nhịp.
"dra-"
"im đi.", draco động đậy, giọng cậu vang nhẹ lên cắt đứt cái gọi của harry.
draco không muốn cãi nhau lúc này. đúng hơn là, cậu đang không có tinh thần. khi sớm mai lại tới, draco sẽ nghiền ngẫm về những ngày xưa cũ, về một bản thân đã từng cao thượng, kiêu ngạo và hống hách.
đứa trẻ năm xưa từng có mọi thứ trong tay nay lại chẳng có gì ngoài cơ thể sống như bị giám ngục hôn-một cái xác rỗng hồn vô cảm.
draco không muốn nghĩ về cái chết. cái chết đối với những kẻ gây ra tội lỗi như cậu vẫn là điều xa xỉ, so với sự sống, coi bộ cái chết vẫn dễ chịu hơn. chật vật sống một cuộc sống mới mà không có gì trong tay, draco đã từng nghĩ tới cái chết nhưng không bao giờ chấp thuận nó.
gã tóc trắng siết tay, nắm chặt lấy mảng chăn. chắc chắn hiện tại draco biết ơn bản thân năm xưa rất nhiều vì đã vực bản thân dậy bằng một cách thần kì nào đấy. có thể là vì nelly đã giúp cậu, có thể vì ba mẹ cậu vẫn còn sống, hoặc gì đó.
draco có một lý do để chết nhưng lại có quá nhiều lý do để sống. cái chết đã không thể thắng được suy nghĩ này của draco malfoy.
vậy nên draco không sống như một kẻ chờ chết, cậu học bản thân ngày bé. sống và sống. sự sống lại mang ý nghĩa to lớn tới mức cái chết cũng phải lùi lại, nhường chỗ cho một trái tim suýt thì thối rữa một lần nữa được sống.
BẠN ĐANG ĐỌC
hardra, exile
Fanfictioni think i've seen this film before warning: bad language/ lowercase/ ooc...