không hiểu sao dạo này jaeyun lại hay mơ về những chuyện cũ.
về cái cuộc sống từng khiến cho hàng tá người ước ao không chỉ vì sung túc, đủ đầy mà còn hạnh phúc ấm êm không gì sánh được.
jaeyun thấy mình đang đá bóng, bên cạnh là layla đang cố đuổi bắt theo, bố cậu đang uống trà và mẹ thì vừa bưng ra một khay bánh quy mới ra lò thơm phức.
nhưng jaeyun biết đây là ảo mộng.
và khi cậu choàng tỉnh, thứ ảo ảnh ấm áp kia cũng biến mất theo, thay vào đó là bầu không khí lạnh khiến cậu phải vô thức co người.
đây là hàn quốc, không phải là úc - nơi có thời tiết tuyệt vời như trong giấc mơ của cậu.
và rồi jaeyun giật mình khi nhận ra mình đang ở một nơi rất lạ, không phải nhà cậu, càng không phải là chỗ nào cậu biết.
lý trí jaeyun quay về y chóc thời điểm cậu ở tiệm bánh, và cậu nhớ ra mình đã ngủ thiếp đi vì nhiệt độ cơ thể cứ tăng dần.
trên trán cậu rơi xuống một chiếc khăn chườm ấm, xung quanh lại chẳng có ai. jaeyun gượng người dậy, âm thầm đánh giá căn phòng cậu đang ở.
nó là một gác mái rộng được trang trí tỉ mỉ, tuy đơn sắc nhưng tuyệt nhiên lại không lạnh lùng xa cách một chút nào.
"ơ, em tỉnh dậy rồi đó hả?"
jaeyun ngơ ngác và rồi cậu trông thấy heeseung. anh vẫn còn mang chiếc tạp dề xinh xắn có hoạ tiết của tiệm bánh 'be beurre', đang bê một chậu nước đi vào.
"anh..." jaeyun ngơ ra "...em... sao em lại..."
"em bệnh à? em sốt đến mê man ở tiệm, anh không thể để em ở đấy được nên đem em lên phòng anh."
"a... em... em xin lỗi..."
jaeyun cúi đầu xin lỗi nhưng heeseung vội tiến đến ngồi xuống cạnh em.
"không có lỗi, em cứ nghỉ ngơi đi, có đói thì gọi anh."
jaeyun ngây người. như thế này không phải quá tốt rồi sao? không biết có phải là do cậu không đề phòng người lạ hay là tại vì ở heeseung cậu nhìn thấy được hào quang người tốt nữa.
"nhưng em vần chưa biết tên anh..."
ồ! sự thật đấy! người ta tốt đến mức đó nhưng cậu còn chẳng biết tên người ta là gì. jaeyun càng cúi thấp đầu hơn...
nhưng heeseung ngược lại chỉ cười, anh lấy chiếc khăn trên tay cậu nhúng vào trong chậu nước ấm. tiện tay sờ trên trán cậu kiểm tra thân nhiệt.
gò má jaeyun nóng bừng trước chuỗi hành động này, cậu nhìn anh, không hiểu là do sốt hay là do anh đẹp trai muốn khùng nữa.
"heeseung..." anh nói "anh tên là lee heeseung."
"à..." - jaeyun nhận chiếc khăn ấm từ tay anh, gò má nóng ran.
"nghỉ ngơi đi nhé, anh ở tiệm bánh ở dưới lầu thôi, có gì thì gọi anh."
gượm thêm một chút, anh lại nói tiếp
"à, sữa nóng của em lát nữa anh mang lên cho."
jaeyun biết mình không nên làm phiền người khác, nhưng mà trước cái người đẹp trai tên heeseung này, cậu giống như bị phong ấn, chỉ biết ngu ngơ nghe theo lời anh nói, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
heejake | mười năm
Fanfictioncó chuyện tình kia đi qua thập kỷ một người không nói một kẻ không hay