Chap 34

52 5 0
                                    

Nơi quay phim khá hẻo lánh. Chung quanh không bán thứ gì, cũng không có quán ăn. Mới chỉ một tuần ngắn ngủi thôi mà Trương Hân cùng Hứa Dương Ngọc Trác đã gầy đi nhiều.

Hôm nay không có cảnh quay, hai người ở lại phòng nghỉ ngơi. Hứa Dương Ngọc Trác muốn cải thiện bữa ăn cho Trương Hân nên đã sớm mua nửa con gà từ cụ bà ở nhà kế bên, định bụng sẽ hầm canh.

Nơi hai cô ở có nhà bếp. Tuy dụng cụ rất đơn sơ, chỉ một chiếc bếp đắp từ bùn, nhóm lửa còn cần phải đốn củi nhưng dùng cũng không quá khác biệt so với bếp gas trong thành phố.

Biết Hứa Dương Ngọc Trác muốn hầm canh gà, Trương Hân dậy sớm bổ củi, nhìn lửa cháy bùng mới đi gọi vợ dậy.

Hứa Dương Ngọc Trác ngủ đến mơ màng, ngửi được mùi than lửa mới vội giật mình rồi từ từ phản ứng lại.

Hôm qua cô còn luôn miệng nói phải để Trương Hân nghỉ ngơi cho tốt, không ngờ người ta vì cô, mới sớm tinh mơ đã lồm cồm bò dậy làm việc.

"Trương Hân, tối qua em quay cảnh đêm mà sao nay lại dậy sớm vậy?" Hứa Dương mới dậy chưa lâu, giọng còn hơi khàn khàn, vừa mềm vừa nhẹ, như cào ngứa ngay trên trái tim người nghe.

"Vợ, em ngủ không được." Trương Hân thành thật nói. Cô ngủ không sâu, sáng vừa nghe tiếng gà gáy đã hoàn toàn tỉnh táo. Nằm trên giường mãi cũng chẳng ngủ lại được, còn không bằng dậy bổ củi.

"Ngủ không được thì em có thể gọi chị dậy chung mà."

Hai người dù sao cũng đốt thời gian nhanh hơn là một. Hứa Dương Ngọc Trác nói xong, thuận thế tựa lên người Trương Hân. Mắt cô còn chưa mở hết, mơ mơ màng màng đứng không quá vững, còn lắc lư qua lại.

Trương Hân sao chịu nổi Hứa Dương Ngọc Trác làm nũng như vậy. Nhất thời, cả người cô cứng đờ, tay còn ngoan ngoãn ép sát vào chân, không dám cử động dù chỉ một chút.
"Vợ, chị đừng như vậy." Trương Hân cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Em sẽ rất khó chịu."

Sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng cùng mùi hương đặc biệt từ Hứa Dương Ngọc Trác tựa một đốm lửa thổi bùng, thiêu đốt khiến cả người cô nóng ran.

Chị là Hứa Dương Ngọc Trác, chị là Hứa Dương Ngọc Trác.

Trương Hân chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân như vậy. Chị là ánh trăng cô mơ ước rất nhiều năm, vọng tưởng muốn độc chiếm, không được tùy tiện, không được lỗ mãng.

"Trương Hân, chị hết loét miệng rồi." Hứa Dương lại không có ý định né ra mà ngược lại còn nhón chân, thổi khí bên tai đối phương, "Em... có muốn kiểm tra thử không?"

Trương Hân ngơ ngẩn. Chỉ sợ ngay cả lính cứu hỏa lợi hại nhất cũng khó có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng cô lúc này.
"Vợ, chị ăn hϊếp em." Cuối cùng, cô không thể kiềm chế, cúi đầu dán lên môi Hứa Dương Ngọc Trác, "Chị ăn hϊếp em."

Trời đã sáng rõ.

Nhà gạch cách âm không tốt, ngoài cửa sổ dần vang tiếng người qua lại. Mà trong phòng, lửa đốt lan rộng, không thể phân rõ là củi lửa trên bếp hay giữa hai người ôm nhau mãnh liệt hơn.

[Hân Dương] Vợ Tôi Đáng Yêu Nhất Quả ĐấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ