Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: RinÁo Bố quả nhiên dẫn người Hà gia đi vòng qua những thương nhân châu báu đang xem náo nhiệt khác, đi thẳng đến trước mặt Phan Dung hành lễ rồi cười nói: "Quý nhân thứ tội, hôm nay người tới quá nhiều, các ngài đành phải chấp nhận ủy khuất chen chúc với mọi người vậy."
Khách nghe theo chủ, vốn dĩ nhường một chút cũng không có gì to tát nhưng Phan Dung liếc nhìn Lưu Sướng, thấy vẻ mặt Lưu Sướng âm trầm thì biết trong lòng hắn tức giận, cố tình làm khó dễ, vậy nên hắn cũng phải thay Lưu Sướng xả giận, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ chỗ khác không thể ngồi à? Vì sao cứ nhất định phải ngồi chỗ này của chúng ta chứ?"
Áo Bố cười giải hoà nói: "Quý nhân có điều không biết, việc này cũng có nguyên do. Hôm nay không giống ngày bình thường, vị trí số ghế trong hội đấu giá đều có quy củ, dù thân phận địa vị ra sao thì ở đây chỉ xét về kinh nghiệm trong nghề để tránh bị loạn. Hà gia đã lui tới với chúng tôi vài chục năm, nhà họ giữ chữ tín, của cải cũng dầy, vị trí này thuộc về nhà họ đã gần mười năm rồi." Thấy vẻ mặt Phan Dung có vẻ buông lỏng hơn thì lại tiếp tục nói: "Nhưng nhà họ cũng không phải những người không hiểu quy củ, khó nói chuyện, họ nguyện ý để lại vị trí này cho chư vị quý nhân, nhưng vẫn mong chư vị chừa chút vị trí cho họ. Mong các quý nhân giúp đỡ để mọi người cùng có vị trí xem."
Phan Dung còn chưa kịp mở miệng thì một nam tử trẻ tuổi có làn da trắng nõn, mũi tẹt, trên môi tô son mặc chiếc áo bào hoa nhỏ cổ tròn màu lam đứng bên cạnh hắn đột nhiên đứng dậy đạp vào người Áo Bố: "Đồ chó mắt mù! Không nhìn xem đây là ai hả? Ý ngươi là chúng ta không có quy củ hả? Chúng ta chịu hạ thân phận của mình để ngồi cùng với mấy kẻ tiện dân là đã giữ thể diện cho các ngươi lắm rồi! Chúng ta đã không so đo phải ngồi trong cái góc nhỏ này, vậy mà các ngươi còn muốn chúng ta phải chen chúc với mấy kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, vong ân phụ nghĩa, bất trung bất nghĩa này, các ngươi không coi chúng ta ra gì đúng không?"
Áo Bố khéo léo tránh đi, nhìn giống như bị đá nhưng thật ra lại không bị, chẳng qua chỉ bị mũi giày chạm vào mà thôi. Nhưng hắn lại kêu to một tiếng, ngay sau đó nằm trên mặt đất liên tục xin tha. Mọi người xung quanh đều im lặng, tất cả quay đầu lại nhìn về phía đám người Phan Dung, hầu hết vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó chịu, nếu khinh thường chỗ này toàn tiện dân thì còn đến đây xem làm gì? Cũng không có ai mời bọn họ đến. Nhưng lúc này chủ nhân không ở đây nên cũng không có ai đứng ra làm chủ. Thân phận địa vị của Hồ thương còn thấp hơn nhiều so với thương nhân bản xứ, bọn họ chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Sắc mặt Phan Dung rất khó coi, liếc nhìn ý bảo người nọ im miệng, người nọ lại giống như không nhìn thấy vẫn còn đang lải nhải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trừng mắt nhìn Lý Hạnh. Lý Hạnh chỉ coi như không nghe thấy khiến người nọ có vẻ càng hống hách, không có giáo dưỡng.
Hà Chí Trung bước tới nâng Áo Bố dậy, trầm giọng nói: "Đều do ta không phải. Áo Bố không cần khó xử, nếu không có chỗ ngồi thì bọn ta không tham gia nữa là được." Nói xong thì nhỏ giọng phân phó đám người Đại Lang muốn đi. Áo Bố lại giữ chặt ông lại, cầu xin nói: "Nếu ngài đi thì mọi người phải làm sao? Còn có bảo vật chúng tôi muốn nhờ ngài đánh giá để hi vọng có thể bán được giá tốt."
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] QUỐC SẮC PHƯƠNG HOA
RomanceQUỐC SẮC PHƯƠNG HOA Tác giả: Ý Thiên Trọng Số chương: 367 chương (cả phiên ngoại) Tình trạng: Bản raw đã hoàn thành, bản edit đang tiến hành Tiến độ: Dự 2 ngày / 1 chương Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, cổ đại, HE. Văn án: Đây là một triều đại x...