Tác giả: Ý Thiên Trọng
Edit: Rin
Sau giờ ngọ ánh nắng gay gắt phơi cành liễu đến héo khô, ngay cả tiếng ve kêu trên cây cũng giống như không còn chút sức lực nào, sau một tiếng "Biếc......" thì thật lâu sau mới có thể lại kêu ra tiếng thứ hai. Nhưng bên trong đình bên cạnh cái hồ trong hầu phủ Sở Châu lại có gió lạnh phơ phất, thanh tịnh u nhã.
Bốn cánh cửa xunh quanh thủy đình đều bị dỡ xuống, để không khí mát lạnh của nước hồ cùng mùi hương bạch liên trong hồ có thể theo gió bay vào trong đình, trong tay Bạch phu nhân cầm một quyển sách nằm nghiêng trên giường mây, xem trong chốc lát lại mỉm cười nhìn nhi tử Phan Cảnh đang được nhũ mẫu chăm sóc bên cạnh, lăn qua lăn lại trên chiếu, chơi vô cùng vui vẻ. Thấy chân nhỏ bụ bẫm của nhi tử làm chiếu làm bằng lụa màu trắng có viền gấm xanh nhăn nheo, nàng lại lấy tay vuốt phẳng lại rồi trìu mến kéo ống quần bằng lụa mogr màu đỏ của nhi tử xuống giúp bé che lại chân nhỏ bụ bẫm.
Nhũ mẫu thấy thế, khẩn trương đứng dậy, cười làm lành nói: "Phu nhân......"
Bạch phu nhân chỉnh sửa lại áo khoác bằng lụa màu ngọc bích của mình, nhẹ nhàng xua tay: "Không sau, trẻ con vỗn đã ham chơi, chỉ cần buổi tối ngươi để ý hơn một chút là đươc." Vừa dứt lời, Phan Cảnh đã xoay người ngồi dậy, bắt lấy ống tay áo của nàng, muốn đoạt quyển sách trong tay nàng, nước miếng trong miệng nhỏ xuống lụa màu ngọc bích rất nhanh loang ra một mảng lớn.
Bạch phu nhân dịu dàng bế bé lên ôm vào trong lòng, cười nói: "A Cảnh cũng muốn đọc sách sao? Để nương dạy con."
Trên tay Nghiền Ngọc nâng một hộp sứ tinh xảo tiến vào, thấy thế cười nói: "Tiểu công tử còn nhỏ tuổi đã thích đọc sách, lại trời sinh thông tuệ, tương lai chắc chắn sẽ là một công tử phong lưu tài hoa hơn người."
Bạch phu nhân trừng mắt nhìn nàng giả bộ tức giận, nói: "Ít nói mấy lời này trước mặt hắn thôi. Ngọc không mài không sáng, dù có thông minh cũng phải cẩn thận dạy dỗ, chăm chỉ tiến tới." Nhìn thấy hộp sứ trong tay Nghiền Ngọc, sắc mặt đột nhiên trầm xuống dưới: "Cái gì vậy?"
Nghiền Ngọc chỉ cười không nói, mở nắp ra rồi đưa qua. Trong hộp là trăm miếng bánh hương lớn khoảng bằng đồng tiền được sắp xếp chỉnh tề, Bạch phu nhân lại gần vừa ngửi, thần sắc chợt có chút hoảng hốt. Nghiền Ngọc cười nói: "Phu nhân cảm thấy hương này như thế nào?"
Bạch phu nhân thu lại thần sắc hoảng hốt, quay đầu đi chỗ khác sờ đầu Phan Cảnh, nhàn nhạt nói: "Cũng bình thường."
Nghiền Ngọc ra vẻ ủy khuất bĩu môi nói: "Nếu người đưa hương này mà biết nàng phải tỉ mỉ cất vào hầm bốn chín ngày mới tạo ra mà chỉ nhận được một lời bình như vậy của phu nhân, không biết sẽ khổ sở đến mức nào. Nàng vừa mới nói, hương này điềm đạm thanh tịnh, chắc phu nhân sẽ thích. Bây giờ nô tỳ sẽ đi trả lại, nói phu nhân nhà chúng ta khinh thường." Nói xong thì dường như thật sự quay người đi ra.
Điềm đạm thanh tịnh? Lời này không giống một kẻ vô lại như Phan Dung có thể nói ra miệng. Bạch phu nhân vội gọi Nghiền Ngọc lại, trầm mặt nói: "Nha đầu ch.ết tiệt kia, còn dám làm bộ làm tịch với ta. Mau nói xem là ai đưa tới, ta tạm tha cho em tội bất kính."
Nghiền Ngọc che miệng cười khẽ, hai tay dâng lên hộp sứ, nói: "Là Hà nương tử sai nha hoàn thân cận Vũ Hà đưa tới. Nói là lần trước Đoan Ngọ đã nói với phu nhân, đây là thâm tĩnh hương do tự tay ngài ấy điều chế, cất vào hầm tròn một tháng, sau khi thử cảm thấy không tồi, mới dám đưa tới cho phu nhân thưởng thức."
"Đoan Ngọ đã qua đi lâu như vậy rồi......" Bạch phu nhân hơi có chút buồn bã: "Nàng thật sự có tâm, trước tiên cứ lấy một mảnh thử xem, người đâu?"
Nghiền Ngọc tay chân lưu loát lấy một chiếc lư hương bằng bạc mạ vàng từ đầu giường rồi lấy một mảnh bánh hương đốt lên, đáp: "Còn ở bên ngoài chờ đó, ngài muốn gặp nàng sao?"
Bạch phu nhân nói: "Ta tất nhiên sẽ gặp, chắc chắn phải đáp lại lễ đúng không?" Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, thầm nghĩ, nói là điềm đạm thanh tịnh, thật ra lại có chút tịch mịch, quả nhiên rất hợp ý nàng. Đan Nương Hà gia, mặc dù bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng trên thực tế nội tâm cũng có lẽ cũng cô độc như nàng?
Vũ Hà tự nhiên đi theo phía sau Nghiền Ngọc, mắt nhìn thẳng đi vào thủy đình, lưu loát hành lễ vấn an Bạch phu nhân: "Phu nhân an khang, chủ nhân nhà tôi hỏi thăm sức khỏe phu nhân."
Bạch phu nhân nhìn Vũ Hà thấy nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh nhạt kết hợp với váy dài màu trăng non, đôi mắt to tròn, khóe miệng mỉm cười, hai bên ẩn hiện má lúm đồng tiền, nhìn vừa hoạt bát lại tươi tắn, nàng cười nói: "Ngồi đi, lâu rồi không thấy chủ nhân nhà ngươi, nàng có khỏe không?"
Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh dâng lên trà nóng, Vũ Hà nói cảm tạ, cẩn thận ngồi xuống, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc tràn ra từ lư hương, trong lòng nàng buông lỏng, tươi cười càng xán lạn: "Chủ nhân nhà tôi rất tốt. Trong lòng ngài ấy vẫn luôn nhớ thương phu nhân, chỉ là không tiện tới cửa bái phỏng, chỉ có thể tự tay điều chế thâm tĩnh hương này, mong phu nhân không ghét bỏ."
Bạch phu nhân tất nhiên hiểu được nguyên nhân Mẫu Đơn không tiện tới cửa, nàng mỉm cười: "Nàng có tâm, ta rất thích mùi hương này. Vừa mới nghe Nghiền Ngọc nói, tổng cộng cất vào hầm bốn chín ngày, vậy ngươi có biết phương thức điều chế không?"
Trước khi tới đây, Vũ Hà đã được Mẫu Đơn dặn dò, biết được sự chú trọng khi dùng hương của những nhà quyền quý này, tất sẽ hỏi rõ phương thuốc, sau khi xác nhận mới có thể sử dụng, mà Bạch phu nhân lại lấy ra dùng trước, đã biểu hiện sự tín nhiệm với Mẫu Đơn. Nàng chuẩn bị tinh thần trả lời: "Có ạ, đây là loại hương đầu tiên mà nương tử nhà tôi điều chế sau khi trở về nhà. Lúc ngài ấy chế hương, nô tỳ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh. Dùng năm lạng bạch mật, luyện qua bằng nước để loại trừ tính keo, chưng cách thủy bằng lửa nhỏ nửa ngày, dùng nước ấm rửa sạch. Hai lạng trầm thủy hương Hải Nam cắt thành lớn bằng đầu ngón tay, bốn lạng than củi cùng nhau nghiền thành bột phấn, dùng đuôi ngựa lọc sạch. Lại nấu cùng mật ong thành dạng cao, cất vào hầm bốn chín ngày, sau khi lấy ra thì cho thêm ba quan bà luật cao, ba quan xạ hương, một phần cây kiến cánh trắng, điều chế thành bánh hương, cuối cùng đã hoàn thành."
Bạch phu nhân cong môi cười, nói: "Phối phương cũng không phức tạp, mùi hương lại cực kỳ xuất chúng. Ta đã nghe việc xảy ra vào buổi tối Tết Đoan Ngọ lần trước, bởi vì biết nàng không có việc gì nên cũng chưa đi thăm nàng. Nàng gần đây đang làm gì?"
Vũ Hà biết với thân phận của Bạch phu nhân thì sẽ có khó xử nên nàng tỉ mỉ kể chuyện Mẫu Đơn mua đất mua phòng bên cạnh kênh đào Hoàng Hà, tu sửa vườn trồng mẫu đơn. Bạch phu nhân nghe nói là hòa thượng Phúc Duyên lấy bản thảo mà Mẫu Đơn vẽ làm cơ sở để thiết kế vườn thì cũng cảm thấy hứng thú: "Bây giờ đã sửa thành bộ dáng gì rồi? Ta mong nhanh xây xong, vậy thì ta cũng có thể đi xem náo nhiệt rồi."
Vũ Hà nhịn vài lần, cuối cùng vẫn dựa theo sự phân phó của Mẫu Đơn, không nói ra chuyện quản sự điền trang phủ Ninh Vương gây khó dễ, chỉ nói: "Còn sớm lắm, ước chừng mùa xuân sang năm mới có thể nhìn ra bộ dáng, nghe đại sư Phúc Duyên nói, nếu muốn nhìn đến các loại cảnh đẹp thì kể cả có tỉ mỉ xử lý cũng chỉ sợ muốn hai năm sau mới có thể được như ý nguyện."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Phan Cảnh ở một bên làm ầm ĩ nói buồn ngủ, Vũ Hà vội đứng dậy cáo từ, Bạch phu nhân cũng không giữ lại, chỉ kêu Nghiền Ngọc cầm ra hai hũ nhỏ bằng ngà voi khắc hoa màu xanh lục, cười nói: "Nhà ngươi có nhiều hương rồi nên ta sẽ không múa rìu qua mắt thợ nữa. Nhưng hai hũ son môi này là lúc ta rảnh rỗi tự tay làm, có hiệu quả dưỡng môi rất tốt, màu sắc cũng tươi mới, bên ngoài không mua được, nàng còn đang độ thanh xuân niên thiếu, đúng là lúc nên trang điểm bản thân, mang về hai hũ cho nàng thử xem."
Vũ Hà đứng dậy hành lễ cảm tạ, sau đó được Nghiền Ngọc dẫn ra ngoài. Hai người đi đến cửa viện, Nghiền Ngọc nhìn quanh không thấy ai thì mới thân thiết khoác tay Vũ Hà nói: "Sau khi cô về nhà nhớ rõ nói với nương tử nhà cô, nếu lúc nào rảnh muốn đi đâu chơi thì đừng ngại tới mời phu nhân nhà tôi, ngài suốt ngày nhốt mình trong phủ, tôi sợ ngài ấy sầu ra bệnh mất. Nếu khi nào vườn xây xong, người đầu tiên thông báo nhất định là phu nhân nhà tôi đấy nhé." Làm thị nữ hầu hạ nhiều năm bên người Bạch phu nhân, nàng cảm nhận được Bạch phu nhân thực sự thích Mẫu Đơn nên tất nhiên nàng hy vọng Bạch phu nhân có thể có thêm bằng hữu để đi ra ngoài giải sầu.
Vũ Hà cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, sau khi trở tôi nhất định sẽ nói với nương tử nhà tôi. Ngài ấy cũng rất khâm phục phu nhân, chỉ sợ đến cửa sẽ làm phiền phu nhân thôi."
Nghiền Ngọc gật đầu nói: "Phu nhân cũng hiều nương tử nhà cô khó xử, chúng tôi cũng nghe được mấy lời đồn đó, lúc ấy tôi còn bảo phu nhân để tôi đến thăm nương tử nhà cô. Nhưng phu nhân nói, nương tử nhà cô là người phóng khoáng nên sẽ không để loại việc nhỏ này trong lòng, đi cũng không có tác dụng gì. Nhưng nghe nói lần trước khi đánh mã cầu, bệnh của ngài ấy tái phát thì có chút lo lắng, nhưng không đến hai ngày lại nghe người ta nói nhìn thấy ngài ấy cưỡi ngựa đi trên phố nên nghĩ không có việc gì."
Vũ Hà thầm nghĩ Bạch phu nhân quả nhiên là một người ngoài lạnh trong nóng, thì ra ngài ấy vẫn luôn để ý chuyện của Mẫu Đơn, nàng lập tức vừa cảm kích lại vừa thay Mẫu Đơn nảy sinh cảm giác gặp được bạn tri âm, nàng kiêu ngạo nói: "Phu nhân thật thông tuệ, ngài ấy đoán rất chính xác. Lúc những lời đồn đó truyền ra, mọi người trong nhà đều khổ sở bất bình nhưng nương tử nhà tôi lại coi như không có chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Ngày hôm sau vẫn ra cửa như thường, gặp những người không có ý tốt chào hỏi, nàng cũng vẫn cười trả lời, lòng dạ còn rộng lớn hơn cả nam nhi. Tỷ không biết, mấy ngày này chúng tôi thường cưỡi ngựa đi thôn trang, tuy có chút vất vả nhưng ngược lại rất thoải mái."
Nghiền Ngọc nghe vậy thì vừa cao hứng lại hâm mộ: "Vậy sao? Vậy thì tốt quá. Phu nhân đã rất lâu rồi không đi cưỡi ngựa, ngày khác tôi sẽ cầu ngài ấy mang chúng tôi đi thôn trang của nhà cô xem một chút." Dù ngày thường cũng có theo Bạch phu nhân đi tham gia đủ loại yến hội nhà cao cửa rộng nhưng tóm lại cũng chỉ là vì đối phó các mối quan hệ, loại người đáng ghét gì đều có nên nói chung vẫn không thoải mái cũng chẳng vui vẻ gì, làm sao nhẹ nhàng, tự tại như đi du ngoạn với người hợp ý được chứ?
Vũ Hà hưng phấn cười nói: "Nhất định nhé, phía sau tòa nhà của chúng tôi có một rừng đào, bây giờ quả mận đã chín, vừa ngọt vừa giòn, quả đào cũng sắp chín rồi, thật sự vô cùng đẹp."
Hai người đi đến cửa, đang muốn từ biệt, chợt thấy Lưu Sướng cùng Phan Dung đang được vây quanh đi vào, nơi đi qua thoảng qua một làn gió thơm. Lưu Sướng liếc mắt nhìn thấy Vũ Hà đang cười nói vui vẻ, mí mắt hắn run rẩy, chợt đứng bất động.
Vũ Hà đột nhiên nhìn thấy Lưu Sướng thì bị dọa sợ, thầm nghĩ thật xui xẻo, mới ra cửa đã dẫm phải phân. Nàng đưa mắt ra hiệu cho Nghiền Ngọc rồi xoay người muốn đi, mới bước được một bước đã nghe thấy Lưu Sướng lạnh lùng thốt lên: "Đứng lại."
Vũ Hà chỉ coi như gió thoảng bên tai, càng vùi đầu bước nhanh về đi phía trước, nếu không phải sợ biểu hiện quá rõ ràng thì nàng đã vắt chân lên cổ mà chạy rồi. Nghiền Ngọc thầm kêu khổ, tiến lên ngăn trở ánh mắt của Lưu Sướng, cười hành lễ nói: "Nô tỳ xin chào Thế tử gia và Phụng nghị lang."
Phan Dung cười mỉa nhìn Lưu Sướng, hỏi Nghiền Ngọc: "Đó là ai? Nhìn hơi lạ mặt, không giống người trong phủ nhà ta? Không có chút quy củ nào, không nghe thấy Phụng nghị lang gọi nàng sao? Làm gì mà giống như gặp quỷ vậy? Chúng ta đáng sợ như vậy à?"
Hắn giống như đang quở trách Nghiền Ngọc và Vũ Hà, thực ra là đang trào phúng Lưu Sướng. Lưu Sướng lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, bước dài đi về phía cổng chặn Vũ Hà lại, cười lạnh trừng mắt nàng nói: "Nô tài này giỏi giả câm vờ điếc lại vội vàng chạy trốn như vậy, chắc là làm chuyện xấu xa gì đúng không?"
Vũ Hà thấy không đi được, đành phải hành lễ qua loa: "Nô tỳ gặp qua Lưu phụng nghị lang. Ngài đúng là biết nói chuyện cười, hầu phủ cũng không phải một nơi tùy tiện nào, nô tỳ làm sao có thể làm chuyện xấu xa gì chứ?"
Lưu Sướng thấy Vũ Hà tránh hắn như tránh tà, miệng lưỡi sắc bén, lại nghĩ đến trước kia ở trước mặt hắn nàng luôn là bộ dáng đáng thương, nịnh nọt thì một loại cảm giác không nói lên lời ập vào trong lòng hắn, hắn mím môi. Hắn không nói lời nào, Vũ Hà đánh bạo vòng qua hắn tiếp tục đi ra ngoài, hắn nhìn thấy hành động của Vũ Hà thì giống như một con mèo bị dẫm đuôi, lập tức dựng lông, lạnh giọng quát: "Nô tài này thật lớn mật, ta đã cho phép ngươi đi chưa?"
Nghiền Ngọc đứng bên cạnh nghĩ thầm đây là chuyện phu nhân giao cho nàng, dù như thế nào thì nàng cũng phải bình yên đưa người ra ngoài, nàng cũng biết không thể dây dưa mãi ở đây với Lưu Sướng được, còn không bằng trở về tìm viện binh. Không ngờ nàng mới vừa xoay người, đã bị Phan Dung gọi lại: "Việc nhỏ này cũng chạy đi tìm phu nhân, ngươi quá không hiểu chuyện."
Mặt Nghiền Ngọc đỏ lên, nàng không lấy lòng cũng không giấu giếm Phan Dung, cắn môi nói: "Nàng nhận lệnh đưa hương tới cho phu nhân, phu nhân dặn dò nô tỳ nhất định phải đưa nàng ra ngoài." Đây là khách của hầu phủ mà không phải Lưu gia, bây giờ nàng chỉ hy vọng Phan Dung có thể nể mặt Bạch phu nhân, không để Lưu Sướng gây chuyện trong phủ, nếu không người mất hết thể diện sẽ là phu nhân nhà nàng.
Quả nhiên tuy Phan Dung vẫn còn cà lơ phất phơ, nhưng vẫn đáp: "Ta biết rồi, nàng nhất định có thể sống sót ra ngoài. Nếu ngươi không yên tâm thì cứ đứng đó nhìn, nếu trở về phu nhân có hỏi thì cũng biết mà báo cáo."
Nàng là người hầu trong nhà nên hiểu rõ tính tình chủ nhân nhà mình, chỉ cần Phan Dung nói sẽ không để Vũ Hà xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ không sao, Nghiền Ngọc nhận được lời hứa hẹn này thì thở phào nhẹ nhõm, đưa ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy cho Vũ Hà, sau đó đứng bên cạnh quan sát.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT] QUỐC SẮC PHƯƠNG HOA
RomanceQUỐC SẮC PHƯƠNG HOA Tác giả: Ý Thiên Trọng Số chương: 367 chương (cả phiên ngoại) Tình trạng: Bản raw đã hoàn thành, bản edit đang tiến hành Tiến độ: Dự 2 ngày / 1 chương Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, cổ đại, HE. Văn án: Đây là một triều đại x...