Hồi 1 -1997: Chương 3

5.6K 254 31
                                    

Chương 3: Giống như tôi đang trêu một con chó.
Edit: Charon_1332
____

Lúc tôi về cục thì mọi người gần như đã tới đông đủ hết.

Nửa tiếng sau, cả cục mở họp. Khi tôi tiến vào phòng họp, cục trưởng đang nhấn mạnh tính chất nghiêm trọng của vụ án lần này, ông nói đây là vụ án chặt xác đầu tiên xảy ra tại trấn Nam, một khi tin tức bị truyền ra sẽ khiến gây ảnh hưởng rất lớn. Ôn còn nói cấp trên rất coi trọng vụ này và đang chuẩn bị cử một chuyên gia từ đồn Công An thành phố xuống tham gia điều tra.

Trong suốt cuộc họp tôi cứ cúi đầu nhìn cây bút trên bài mãi tới tận khi cục trưởng gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt tôi, tôi nghe ông ấy bảo: "Tiểu Quan, vụ án này do nhóm cậu chịu trách nghiệm chính, cần phải nhanh chóng bắt được hung thủ để cho trấn Nam một câu trả lời rõ ràng!"

"Vâng, cục trường." Tôi đứng lên, tóc mái trên trán quẹt qua mắt khiến tôi thấy ngứa bèn giơ tay sờ.

Sau khi tan họp, tôi đi đến nhà xác cùng Triệu Lan. Vừa bước vào thì mùi hôi thối đã xộc thẳng vào mũi, tôi nhíu mày đeo khẩu trang và găng tay mà Triệu Lan đưa rồi sau đó tiến lại gần chiếc giường kim loại đang đựng đống thi thể kia. Những khúc thi thể lộ ra dưới ánh đèn và được sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.

Tôi lật xem đống xác ấy, chúng có màu đỏ tím, bên ngoài hình như hơi nhão ra, Triệu Lan chỉ cho tôi biết một số trong đống này đã được nấu chín. Trời nóng mà còn bị ngâm trong nước lâu như thế khiến chúng đã phân hủy gần hết, mọi chứng cứ sinh học đều đã bị hư hại và không còn tác dụng gì nữa cả.

Triệu Lan đứng bên cạnh báo cáo tình hình cho tôi, tôi nghe xong bèn nhíu mày: "Ý của cô là hiện tại chỉ biết được người chết là đàn ông?"

"Đúng thưa đội trưởng."

"Bên phía Cầu Đổng Gia có ai mất tích không?"

"Tiểu Triệu đi hỏi từng nhà thì ai cũng bảo không có ai mất tích cả."

Tôi đi đến ngồi xuống cái ghế cạnh góc tường rồi tháo găng tay ra: "Chỗ đó có lẽ không phải chỗ vứt xác đầu tiên."

Nói xong tôi liền đi ra ngoài, tôi thật sự không thích cái mùi hôi thối này chút nào. Hành lang vắng tanh, Triệu Lan theo sau tôi hỏi: "Đội trưởng, đống thi thể đó rõ ràng là được vớt từ dưới gầm cầu lên mà, sao lại không phải là chỗ vứt xác đầu tiên được?"

Tôi liếc nhìn cô: "Vớt từ đâu?"

Triệu Lan càng thấy lạ hơn: "Trong sông còn gì, không phải anh từng đi đến hiện trường rồi sao đội trưởng?"

"Đúng vậy, là trong sông chứ không phải trên đất, không phải trong đất, cũng không phải trên cây." Tôi tiếp lời, quay về văn phòng, cầm lấy chìa khóa xe chuyển bị quay lại cầu Đổng Gia điều tra tiếp.

Chẳng bao lâu sau Triệu Lan cũng bước tới, tôi biết cô đã hiểu ra rồi rồi bèn phân phó trước khi cô mở miệng: "Bảo Lý Minh Cương dẫn người lên thượng lưu sông điều tra xem, cũng đừng chỉ hỏi mỗi có ai mất tích không, phải hỏi cả xem mấy tháng nay có ai trong thôn ra ngoài làm thuê hay tự nhiên rời khỏi cầu Đổng Gia không."
____

[ Edit - Đam Mỹ/ Thô Tục ] Người Chồng Nguy Hiểm - Hồi 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ