Hồi 1 - 1997: Chương 9

2.7K 137 14
                                    

Chương 9: Tập thể và kẻ ngoài lề xã hội. 
Edit: Charon_1332

________

Buổi sáng, trong đồn bỗng triệu tập mọi người họp gấp, tôi chẳng còn nhớ nội dung của nó là gì vì cục thường xuyên họp, họp từ việc to đến việc nhỏ, dù không có chuyện gì cũng họp cho được. Họp xong, tôi thấy Lưu Kiệt Thanh đứng ở hành lang nói chuyện với cục trưởng. Hai người trông rất thân thiết, ai cũng cười tươi rói.  

Tôi cũng không để ý lắm, một mình quay về văn phòng. Tôi thấy bàn làm việc của mình vô cùng bừa bộn, báo rồi tài liệu chất chồng lên nhau bèn tiện tay xếp gọn lại. Đây là tài liệu của vụ án mới, hôm qua tôi xem qua một lần rồi. 

Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì về nghi phạm có liên quan đến vụ án ở nhà máy thép, người được phái về quê tìm gã nhưng lại hay tin gã vẫn chưa về. Vụ án tạm thời đi vào ngõ cụt nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn chính là vụ án ở cầu Đổng Gia lại có tiến triển mới. Điều ấy hoàn toàn trái ngược với những gì mà tôi mong đợi bấy lâu nay.  

Hôm trước, Lưu Kiệt Thanh đã mượn một con cảnh khuyển từ nơi khác đến tìm quanh thôn Tiểu Cảng cả ngày, cuối cùng phát hiện ra một bộ quần áo dính đầy máu. Cùng lúc đó cũng vớt được từ dưới sông lên được một bộ xương người. Sau khi nghiệm chứng thì kết luận rằng thôn Tiểu Cảng có liên quan đến vụ chặt xác ở cầu Đổng Gia, xác chết và xương người thuộc về một người đàn ông trưởng thành. Vì thi thể không hoàn chỉnh nên bây giờ đang có hai suy đoán: một là hung thủ cố tình vứt xác ở nhiều địa điểm để làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, hai là chỉ vứt xác xuống sông. Hiện tại thì vẫn chưa rõ được và vẫn đang tiếp tục trục vớt.      

Tôi cầm lấy túi tài liệu trên bàn và lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một cái áo thun màu đen nhàu nhĩ có in hai chữ “Bạch Vân” ở đằng trước. Nguồn gốc của nó cũng đã được tìm ra, là đồng phục được phát cho công nhân của nhà máy may Bạch Vân.     

Hôm nay trong cục đang định tới nhà máy kia điều tra xem sao. Tôi không muốn đi nhưng cũng không thể không đi, tuy tôi không còn là đội trưởng nhưng nói thể nào thì vẫn là đội phó.  

Lúc ăn trưa, Tôn Bân cứ nói chuyện với tôi suốt. Nêu là bình thường tôi sẽ không muốn nghe nhưng hôm nay lại thấy nó cũng thú vị phết.  

“Đội trưởng, anh có biết Lưu Kiệt Thanh đi đâu không?” Tôn Bân hỏi tôi. 

Tôi sửa lại xưng hô của cậu ta, bây giờ giờ tôi là đội phó, không phải đội trưởng. 

Tôn Bân gãi đầu, bảo là gọi quen rồi nên lười sửa. Tôi không nói gì nữa, chờ cậu ta nói tiếp. 

“Haizz, anh có biết không đội trưởng? Bây giờ Lưu Kiệt Thanh đang ngồi ăn với cục trưởng á. Chậc chậc, em biết ngay mà, anh nhìn hắn đi, còn mượn được cả cảnh khuyển luôn! Chắc chắn là làm chức cao lắm*, vậy mà còn muốn đến cái chỗ tồi tàn này tranh công với chúng ta nữa! Bực thật chứ!” Tôn Bân nhai ngấu nghiến đồ ăn trong miệng như đang coi nó thành ai kia.    

              * 上头有人  thường được dùng để chỉ việc một người có quyền lực, quyết định hoặc ảnh hưởng lớn hơn đang giám sát hoặc kiểm soát một tình huống hoặc một nhóm người.

[ Edit - Đam Mỹ/ Thô Tục ] Người Chồng Nguy Hiểm - Hồi 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ