Chương 06: Tranh thủ thời gian

168 9 2
                                    

"Đã biết, cứ như vậy đi." – Trình Diệc Hàm cúp điện thoại, cười cười nhìn Giang Dương – "Chúc mừng, cuộc họp online bị hủy, sếp của tôi tự dưng có được ba tiếng nghỉ ngơi."

Cây bút đang bị nắm chặt trong tay tức thì bị ném lên bàn, Giang Dương cởi cúc áo quân phục ngã người vào ghế da nhắm hai mắt lại, thình lình búng tay như trẻ con: "Phục vụ của tôi ơi, cà phê không thêm đường sữa nhé."

Trình Diệc Hàm giả vờ giận, đập một chồng văn kiện đã chuẩn bị sẵn lên bàn: "Ngồi dậy ký tên!"

Giang Dương thở dài mấy tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy, đại khái đọc xong mấy chữ đầu thì lật tới cuối để ký tên. Một tách trà xanh được đẩy tới trước mặt, anh hơi bất mãn ngẩng đầu, quả nhiên là bắt gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Trình Diệc Hàm: "Ăn uống đàng hoàng, Giang Dương, cà phê đậm đặc không phải thứ tốt đâu."

"Thật là một sĩ quan phụ tá đáng sợ..." – Giang Dương nhấp một ngụm trà cúc đắng có tác dụng thanh nhiệt và cải thiện thị lực, lòng cảm động vì sự chu đáo tỉ mỉ của Trình Diệc Hàm nhưng không muốn thể hiện ra ngoài.

"Nhắc đến sĩ quan phụ tá..." – Trình Diệc Hàm trầm ngâm một hồi – "Tối qua em gọi cho ba em, viên sĩ quan cao cấp của Viện Nghiên cứu Khoa học Quân sự bị ám sát hồi đầu tháng có lẽ sẽ phải chết không nhắm mắt."

"Sao?" – Giang Dương ký tên xong, nhấp một ngụm trà – "Không phải án đã định rồi à? Đây là một vụ ám sát có tính toán trước, mặc dù không rõ mục đích nhưng nhìn chung mục tiêu là vũ khí bí mật."

"Hoàn tất thì hoàn tất, có thể quân đội không cam lòng – thời gian và tiền bạc đào tạo một sĩ quan công nghệ cao đổ sông đổ bể, mà vị thượng tá này lại là giám đốc kỹ thuật của một dự án bí mật – cho nên cứ khăng khăng phải tìm cho bằng được hung thủ. Sĩ quan phụ tá của ông ấy tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, vốn dĩ có thể cung cấp manh mối nhưng mà..."

"Mà sao?"

Trình Diệc Hàm tiếc nuối lắc đầu một cái: "Sau một kích thích lớn, mắc chứng tâm thần phân liệt. Chưa bàn tới mặt người, bây giờ ngày đêm cũng không nhận ra."

Giang Dương sửng sốt mấy giây, cười khổ mà than: "Chỉ vậy thôi à? Sao nghe như phim truyền hình thế?"

Trình Diệc Hàm nhặt một viên đường chuẩn xác ném vào trong ly của Giang Dương: "Sau vụ của Hải Thần điện, cuộc đời của tôi giống như một bộ phim nhiều tập. Nhờ hồng phúc của anh đó, sếp."

Giang Dương cười to: "Ăn nói bạt mạng! Được nhà nước trả lương hậu hĩnh còn lắm lời, coi bộ anh phải coi lại phòng phúc lợi đã phân cho em mới được."

"Ăn nói bạt mạng?" – Giọng của Trình Diệc Hàm nâng lên quãng tám – "Phòng phúc lợi?"

"Ờ ờ ờ" – Giang Dương nhịn cười, cố gắng hết sức giữ sự nghiêm túc – "Một căn hộ hai phòng ngủ ở khu D2, dành cho sĩ quan trẻ trong độ tuổi từ 20 – 25, anh đăng ký giúp em được rồi. À..."

Anh nghiêm túc bảo: "Tòa nhà 15, khu D2, phòng 3, tầng 6, phía bên phải."

Trình Diệc Hàm đứng hình, hồi lâu không nói nên lời, cẩn thận suy nghĩ một lát mới dè dặt hỏi: "Em hỏi anh nha Giang Dương... phòng này, ờm, ý em là, có được dễ dàng vậy sao?"

[Huấn + Đam || Edit] HUYẾN LẠN ANH HÀO (3): BIÊN THÀNH ĐIỆP ẢNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ