Chương 09: Giam giữ

175 9 11
                                    

Trung đoàn Phi Báo dùng những phương pháp nghiêm nghị đến hà khắc như vậy để huấn luyện lực lượng bảo vệ biên giới của Bố Tân đế quốc – nói chính xác không chỉ là lục chiến, Phi Báo đoàn còn có năm đội không chiến, mỗi người đều có thể nói là lấy một địch trăm. Giang Dương nhìn sân huấn luyện của Phi Báo đoàn do chính tay mình hoạch định và tham gia quá trình đào móng trong ba ngày dần dần biến mất trong kính chiếu hậu, tay anh bóp nát chai nước suối, mười mấy ml nước còn sót lại văng lên quân phục. Anh không để ý, chỉ vùi đầu suy nghĩ, nghĩ đến ba tháng chỉnh huấn, nghĩ đến Tô Triêu Vũ, nghĩ rằng anh có thể kiểm soát được mọi chuyện.

Cuối cùng, anh vẫn cầm lòng không được mà bấm số điện thoại của văn phòng Lâm Nghiên Thần.

"Lão đại."

"Sao rồi?"

"Ở trong phòng giam, tâm trạng tương đối ổn định."

"Vậy thì tốt. Bị thương rồi, đừng cho ăn bất kỳ thức ăn dầu mỡ nào."

"Ừm..." – Lâm Nghiên Thần do dự một lúc không biết nên nói gì mới tốt nhưng cũng không thể không nói.

"À..." – Giang Dương cười khổ, nhắm mắt dựa vào ghế xe, điều chỉnh vị trí tai nghe – "Tôi quên mất quy củ, ở Phi Báo đoàn, bị giam đồng nghĩa với không có thức ăn nước uống."

"Cũng không tới nỗi dã man vậy." – Lâm Nghiên Thần cố gắng hết sức để xoa dịu bầu không khí – "Mỗi 5 tiếng đưa nước một lần, tuy lượng nước không nhiều nhưng đủ dùng."

"Thay tôi chăm sóc cậu ấy thật tốt nhé." – Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Giang Dương vô cùng mơ hồ, không thể nhìn ra là áy náy hay lo lắng, lại không thể không nói với Lâm Nghiên Thần, kết quả là có vẻ do dự.

Lâm Nghiên Thần dứt khoát trả lời: "Dạ, tôi biết mình nên làm gì."

Giang Dương hài lòng cúp điện thoại, chìm vào giấc ngủ say trên đoạn đường di chuyển không dài. Ngoại trừ mấy tiếng ngủ nghỉ có Trình Diệc Hàm bên cạnh, suốt 40 giờ đồng hồ vừa qua anh không có giấc ngủ sâu nào, cộng thêm bệnh dạ dày hành hạ, trạng thái sức khỏe của anh vô cùng tệ.

Nhờ có những người tâm giao bên cạnh... Gương mặt của Trình Diệc Hàm, Lâm Nghiên Thần, Lăng Hàn, Mộ Chiêu Bạch và những người khác lướt qua như một cuộn phim; nhờ có Tô Triêu Vũ – mặc dù Tô Triêu Vũ đã mang lại không ít phiền toái cho anh – bầu bạn, sự dịu dàng của anh không phải luôn luôn đập vào lớp vỏ cứng rắn, nỗi đau không muốn cho người ngoài nhìn thấy đã tìm được phương thuốc nhẹ nhàng nhất.

Nhưng mà Triêu Vũ, hôm nay anh ra tay quá mạnh rồi sao...

...

Đối với cậu trai trẻ Giang Lập mà nói, công việc của Bộ Ngoại giao dễ dàng hơn một chút so với những công việc trước đây cậu từng đảm nhận mặc dù trách nhiệm cao trọng hơn; vì đã tham dự ít nhất một bữa tiệc cấp nhà nước mỗi tuần trong gần mười năm nên các nghi thức xã giao và sự tinh tế trong đàm phán mà nhiều người mơ hồ đều rất quen thuộc với cậu. Rắc rối duy nhất là cậu phải đi công tác suốt ngày, ví như hiện tại cậu đang ở một đất nước cách đế quốc Bố Tân hàng chục nghìn cây số, nằm trên chiếc giường thoải mái trong khách sạn, tập những động tác yoga đơn giản.

[Huấn + Đam || Edit] HUYẾN LẠN ANH HÀO (3): BIÊN THÀNH ĐIỆP ẢNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ