Chương 7

17 6 1
                                    

Một cảm giác mềm mềm ấm ấm cọ vào má cậu khiến cậu choàng tỉnh. Là Riol, nó thấy cậu khó chịu nên cọ đầu vào cậu.

"Không sao đâu Riol." Cậu đứng dậy định uống chút nước thì mới nhớ ra đây không phải phòng mình.

Cậu cùng Riol đi xuống phòng bếp lấy nước uống, lúc đi ngang qua sofa thì cậu thấy ánh sáng chập chờn.

'Anh ta chưa ngủ sao?'
Trong lòng nghĩ là mặc kệ nhưng chân cậu lại không nghe lời mà bước lại gần sofa.

Thấy chủ nhân của mình rình rình mò mò đến gần sofa thế là Riol đã nhanh hơn cậu một bước nhảy luôn lên cái sofa đó.

"Ui! Gì vậy?" Giọng nói đầy bất ngờ của anh ta vang lên.

"Gì đây? Nhóc là con mèo của bé cưng mà? Sao lại nhảy lên đây thế?" Anh ta ngồi bật dậy thì phát hiện có bóng đen đứng ngay sofa.

Anh ta giật mình lùi lại và cứ thế...
Bịch.
Ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo.

Thấy Dermot ngã xuống cậu bối rối tiến lại đỡ anh dậy.

"Anh không sao chứ? Có bị va vào đâu không?" Cậu bắt đèn lên rồi quay lại kiểm tra xem anh ta có bị thương gì không.

Dermot định nói không thì thấy vẻ bối rối của cậu rất thú vị nên trêu chọc một chút.

"Có, hình như đầu tôi bị đập vào cạnh sofa thì phải, hơi đau." Anh ta rất tò mò phản ứng của cậu thế nào.

Xin lỗi, nhưng câu trên cậu chỉ hỏi cho có lệ thôi. Chứ nghe âm thanh là biết chả chỗ nào bị va mạnh hết mà. Với lại anh trượt từ sofa xuống thì làm sao va vào cạnh ghế được chứ? Không phải anh nên nói mình bị mặt sàn cắn một cái nghe hợp lí hơn à?

"..... Vậy à. Thế tôi lấy đá lạnh cho anh chườm." Hờ hững đến mức nào ngoài dự liệu của anh ta.

Cậu đã khuất sau bức tường nhà bếp rồi anh mới sực tỉnh mà bật cười.

Đợi một lúc thì cậu đi ra một tay thì cầm ly nước tay còn lại thì cầm theo túi đá lạnh.

"Của anh." Cậu thảy túi đá cho hắn rồi đi lên cầu thang nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.

"Đợi đã, cậu làm vậy không thấy rất quá đáng sao?" Anh nắm chặt lấy ống tay áo cậu.

"Tôi có làm gì đâu. Anh tự ngã mà? Với lại có lấy lí do thì lấy cho hợp lý vào." Cậu nhíu mày rút tay áo ra rồi đi nhanh về phòng.

"Ái chà chà, đội trưởng người người theo đuổi đang bị ghét bỏ kìa." Cánh cửa phòng cậu ở đóng lại không lâu thì có người xuất hiện.

"Im đi, Briona." Anh ta trở về sofa nằm xuống, nhìn túi nước đá trong tay một lúc rồi để lên trán mình.

"Đội trưởng, có muốn một vé tư vấn tình cảm không? Tôi lấy rẻ cho này." Briona tiến lại gần đá đá sofa.

"Cô? Tư vấn tình cảm? Coi một người khiến đối tượng không thèm nhìn mặt 1 tháng trời đang nói gì kìa." Anh ta cười khẩy.

"Xì, không cần thì thôi!" Briona cảm thấy thật là phí công khi mình xuống đây mà!

Giọng hai người họ không quá lớn nhưng cũng đủ để cậu nghe tất cả từ đầu đến cuối. Không phải cậu cố ý nghe trộm đâu là do phòng của Riol cách âm quá kém.

Cảm âmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ