01: ❤️‍🩹

120 9 0
                                    




Bản tình ca của em bắt đầu vào một ngày se lạnh đầu đông tại thành phố Seoul. Em vừa chuyển đến nơi này được vài tuần để làm quen và hoàn thành thủ tục nhập học tại ngôi trường cấp 3 nọ.

Trong lúc loay hoay khuynh vác vài thùng xốp để chuyển nhà do ở ké người anh tên Chan cũng đủ lâu nên cũng không muốn sống nhờ như vậy mãi và em cũng tìm một ngôi nhà nhỏ và một công việc làm thêm ngoài giờ cho mình. Dù em vẫn được ba mẹ ở xứ sở úc xa xôi tài trợ cho em hàng tháng nhưng em không thích việc mình phải dựa dẫm vào người khác như vậy.

Đang quay cuồng với mớ hỗn độn từ xe tải vận chuyển thì em vô tình va trúng người khác khiến cho cho mọi thứ hỗn độn hơn như chưa từng vậy. Vốn do người đó va vào em nên em cũng có chút bực dọc , nhưng khi ngước mặt lên nhìn cái vật thể sống vừa va vào người mình thì đập vào mắt em là dáng người cao ráo khuôn mặt điển trai, những đường nét và thân thể ấy của anh cứ hòa hợp như tạo nên một bản giao hưởng huyền ảo vậy. Đặt biệt là trên người của anh có mùi hương nhè nhẹ dễ chịu.


— cậu gì ơi có sao không, mình xin lỗi nhiều nha do bạn mình hơi lơ đãng nên đi đứng không để ý  lắm

Giọng người bên cạnh trầm trầm vang lên và rồi cũng ngồi xuống nhặt món đồ rơi ra khắp mặt đường. Khi em vẫn đang ngẩn ngơ trong vẻ đẹp của anh thì bạn anh và anh cũng nhặt xong tất thảy. Lại lần nữa cất lời kéo em ra khỏi ảo mộng của cái đẹp mà cũng lúng túng đáp lại.

— tôi là hwang hyunjin xin lỗi vì đã va phải cậu

— à không sao đâu tớ chẳng bị gì mà, tớ là lee felix

— còn tớ là kim seungmin rất vui được làm quen với cậu

Em không đáp mà nở nụ cười thay lời chào cho seungmin.

Nói rồi anh đưa chiếc hộp chất đầy ảnh, tượng và gấu bông đưa cho em. Anh có ý giúp em đem mấy chiếc hộp nặng như sắt đó vào nhà. Còn em thì lục đục tìm hai chiếc ly mà rót cho anh và bạn anh ít nước xem như lời cảm ơn vì đã giúp em đem đồ đạt vào nhà.

— đây hyunjin cả seungmin nữa uống đi, cảm ơn hai cậu đã giúp tớ nha

— Không có gì đâu mà, bọn tớ va vào Felix mà Felix không tức giận mà mắng bọn tớ, bọn tớ còn mừng không hết nữa

— seungmin khách sáo rồi

Hyunjin vẫn im bật không nói gì.

Thế rồi ba người hai lớn một nhỏ cùng nhau ngồi dưới hiên nhà mà làm quen với nhau. Em luyên thuyên thì hai anh nghe, seungmin nói thì em ngẩn người, cứ vậy mà trời cũng đã chiều muộn và cũng dần có những hạt tuyết li ti rơi xuống bên hiên nhà. Riêng chỉ có hyunjin vẫn không nói câu nào với em.

Em tỏ ý muốn hai người vì về trời chập tối rồi, cả hai thì cũng nhận ra nên lẳng lặng đứng lên rảo bước về nhà cùng với những đóm tuyết rơi khắp trên vai áo nhưng cũng không quên xin phương thức liên lạc với em, nói trắng ra là hyunjin muốn tìm người tâm sự về chuyện tình đến ngõ cục của mình khi bị chính người mình sự rất yêu thương bỏ lại. Cảm giác đó đau đến nhường nào.

Đoạn chat của hwnghj:

hwnghj:
xin chào felix, là hyunjin đây^^.

      iYongbok:
Ừm, chào cậu hyunjin.
hwnghj:
Sao lại để tên là Yongbok vậy ?.

Yongbok:
À, tên này chỉ những người thân thiết với mình gọi thoi á với nó cũng dễ thương nên tớ để.

hwnghj:
Vậy thì sau này tôi gọi cậu là Yongbok nha.


Em im lặng không đáp nhưng trong lòng lại có cảm giác như mùa xuân đến vậy. Và rồi em cũng thiếp mắt ngủ với tâm tình vui như mở hội, vì em biết mình đã phải lòng chàng trai đó từ lần đầu gặp mặt, đây có phải gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không nhỉ chính tôi còn chưa biết rõ nữa.

Sáng hôm sau, khi đến lớp học em được cô giáo giới thiệu và làm quen với các bạn mới. Chỗ ngồi của em là gần cửa sổ dãy bìa của lớp học. Khi đi đến chỗ ngồi không ít người chào hỏi em và em còn nghe được chủ nhân của chiếc bàn bên cạnh em là một tên trùm trường đánh người không thương tiếc. Em có vẻ không mấy thiện cảm với người này lắm vì trùm trường mà biết đâu em là còn mồi tiếp theo thì sao cẩn thận hơn mới được.

— chào cậu felix, mình là park minyoung rất vui được làm quen với cậu à với lại cậu không cần thắc mắc người bên cạnh cậu là ai đâu cậu ấy là vị hôn phu của tớ

Nữ phụ huyền thoại ở mấy bộ ngôn tình tổng tài bá đạo xuất hiện.

— "ý bà cô này là đang khẳng định chủ quyền sao? có cho mình cũng chẳng thèm"-felix lee nghĩ thầm

— chào cậu park minyoung, mình cũng rất vui được làm quen với cậu

— được rồi, cả lớp thôi không bàn tán về bạn mới nữa tập trung học thôi-tiếng cô giáo vang vọng cả lớp học

Nói em mới nhớ có vẻ hyunjin và seungmin cũng học trường này thì phải giờ giải lao em đi tìm thử mới được. Nhìn quanh lớp một vòng cho quen mắt rồi em bắt đầu học nhưng chẳng tài nào em hiểu nổi.

— "assi chết tiệt sao mà khó hiểu quá đi"

Lại đưa mắt một vòng em lại chú ý đến chiếc bàn trống bên cạnh.

— trùm trường sao có vẻ thú vị với lee công tử rồi -em tự thoại tự nhếch mép cười một cái

Bà cô minyoung cũng hơi rợn vì hành động này của em. Thời gian trôi nhanh như ăn miếng bánh nhưng đối với em hai tiết toán đã quá đủ rồi. Chuông trường reo điểm lúc 9:30 sáng học sinh ồ ạt thi nhau kéo xuống canteen trường như ông vỡ tổ em cũng là một chú ong trong đấy đang tìm đường đến đó. Đi mãi em cứ quẩn quanh ở dãy B1 và nhà vệ sinh khu A4. Sao vậy? em đi sai ở lối nào ta?.

— heyyyy felixx!!! bên này, tớ seungmin đây

— aa! seungmin tớ đây

Ơn trời! seungmin đây rồi vị cứu tinh của đời em.

— bộ cậu định đi đâu hả?

— không, tớ định đi tìm cậu và hyunjin nhưng đi mãi không thấy lối đến canteen may gặp cậu ở đây

— may thật nhỉ? à giới thiệu với cậu đây là những người bạn của tớ

— chào mọi người, tớ là lee felix gọi tớ là felix được rồi

— chào felix tớ là jisung

— em là jeongin

— anh là changbin

— thế hyunjin không đi chung với mọi người hả?

[hyunlix] bản tình ca không hoàn hảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ