Ngoại truyện 5: Nguyệt

184 7 8
                                    

Nguyệt cung hiu quạnh không bóng người. Vân Vi Sam chần chừ trước cửa một lúc lâu, đến khi bước vào, lòng nặng trĩu theo từng bước chân. Nàng sững người nhìn không gian giản dị mở ra trước mắt. Bức hoạ trên tường khiến nỗi đau tưởng chừng đã ngủ yên lại thêm lần nữa nhói lên. Nàng trầm tư trước những thứ tìm được, nhìn tên mình đề bên ngoài, không khỏi phân vân.

Phong Thiên Nguyên bảy tuổi thuần thục Phong Tống Tam Thức, mười ba tuổi tinh thông Phong Hoa Tuyết Nguyệt Thức, mười sáu tuổi đứng đầu thế hệ trẻ Cung Môn...

Phong Khải Nguyên bốn mươi hai tuổi
Phong Thiên Nguyên mười sáu tuổi
Phong Thanh Nguyên... tám tuổi

Vân Vi Sam đặt văn thư xuống mà tay vẫn còn hơi run. Đến lúc xem qua một lượt bản đồ Cung Môn từng giai đoạn thì cả người nàng vô lực, ngã xuống ghế. Mật đạo gần chục năm trước nàng biết đến, cớ sao chẳng thấy xuất hiện trên bản đồ nào, mà tấm gần nhất cũng xấp xỉ tuổi nàng, phải chăng còn tấm khác, tấm thể hiện con đường bí mật rời khỏi Cung Môn, có lẽ, đã chẳng còn ở đây.

"Người như sơn ca bay trong gió
Tâm như bàn thạch trong rừng sâu"

Từng nét, từng chữ, trên hộp gỗ, trên giấy, từ từ phá vỡ sự mạnh mẽ nàng cố gắng níu giữ.

Ngày thứ mười bảy, Vân Tước lại nhớ tỷ tỷ của mình.

"Món hôm nay không hợp khẩu vị sao?"

Vân Tước khẽ lắc đầu. Nàng đã dần quen với tay nghề của ta. Có lẽ là vì nàng không muốn ta nghĩ ngợi nhiều bèn cố ăn nhiều hơn chút dù tâm trạng nàng rõ ràng không vui. Sợ nàng nhanh đói bèn chuẩn bị thêm điểm tâm, cùng trà an thần, đưa đến trước cửa.

Ngày thứ hai mươi hai, Vân Tước lại hậu đậu tích góp thêm một vết thương nhỏ trên người.

Ta đang kiểm tra lại liều lượng bào chế dược liệu thì nghe thấy người ở gian bên cạnh la lên, bèn vội vàng đến xem. Vân Tước thấy ta thường ngày vốn điềm tĩnh, nay chỉ vì vết thương nhỏ của nàng mà sốt sắn thì không giấu được nụ cười.

"Không xay nữa. Hay là giúp ta canh lửa đun thuốc? Không được! Vậy giúp ta cất dược liệu. Cũng không được..."

Mất cả một buổi đắn đo, cuối cùng, Vân Tước đành tự mình lựa chọn. Với sự giám sát bên cạnh, nàng dễ dàng bố trí xong năm cân dược liệu từ cao xuống thấp. Ta vừa vơi đi lo lắng, chỉ mới rời tầm mắt mà phía sau lưng lại truyền đến thanh âm la ối, khiến tâm như hoả xí, tức tốc trở lại. Thấy Vân Tước không những không có vấn đề mà còn tươi cười nhìn mình, ta mới nhận ra bản thân bị nữ nhân trước mặt trêu chọc, đành mang theo vẻ mặt tức tối rời đi.

Quá khứ càng hạnh phúc, hiện tại càng đau thương. Giá như từng câu, từng chữ trong từng mẫu giấy, hoá thành hình, thành âm, thành sắc, hiện hữu trước mặt nàng. Vân Vi Sam không thể xem tiếp, sợ bản thân sẽ gục ngã trong quá khứ êm đềm ngắn ngủi đó, mãi mãi không thể thoát ra. Đôi tay nàng run rẩy, sắc lạnh nơi hủ cốt truyền đến đầu ngón tay, len vào từng ngóc ngách tâm can nàng, khiến nàng khó khăn hít thở.

Dạ Sắc Thượng ThiểnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ