11

480 59 0
                                    

Ratio đứng trước ga tàu, mỉm cười. Anh chọn đến nơi em, dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi, anh vẫn chọn đi. Và dù không có logic nào ở quyết định này, anh vẫn chọn.

Veritas Ratio, 29 tuổi, lần đầu nhớ thương một ai đó.

Gần cuối chuyến đi, Ratio thấy đôi mắt em

Rồi khi cửa mở, Ratio gấp gáp chạy đi. Anh chạy ngược hướng, mong trở về ga tàu mới vụt mất. Để tìm thấy một bóng hình quen thuộc, để ôm lấy em. Đêm tối, thành phố lớn vẫn còn đông người, dù đã đi qua bao nhiêu cửa tiệm, chạy qua những dãy nhà cao, anh không thấy em. Nhưng Ratio không dừng lại bất kì phút giây nào, mắt anh hoảng hốt, dường như là tuyệt vọng.

Đôi mắt anh mờ đi trong ánh đèn sáng chói nơi góc phố. Và chỉ khi ấy, anh thấy em, lê lếch đôi chân mỏi mệt tìm anh.

Trong khoảng khắc đó, Ratio ôm chầm lấy em, bao bọc em trong lòng ngực mình. Anh không nói gì, bởi anh biết giữa anh và em chẳng cần lời giải thích nào.

________________

Aventurine vùi trong lòng Ratio. Em dùng giọng nói đã khàn đặc của mình kể anh nghe về những ấm ức mà em phải chịu, về sự mệt mỏi vào những đêm làm việc kéo dài mãi, hay cơn đói chỉ tạm chấm dứt vào tối muộn. Ratio im lặng, lòng anh nhói lên. Có thể không phải là lần đầu tiên, nhưng Ratio cảm nhận rõ được nỗi đau của em, hơn bất kì ai khác.

Nửa đêm, Aventurine đưa anh về nhà mình, em mệt mỏi ngủ ngay trên ghế sofa. Không thay đồ, không ăn uống, Ratio đã bỏ qua sự thiếu khoa học ấy. Rồi anh ôm em, đặt em lên chiếc giường đơn. Nằm cạnh Aventurine, đôi mắt anh chứa đầy nỗi buồn. Ratio nâng niu đôi mắt mệt mỏi của em, rải lên khuôn mặt gầy gò những nụ hôn như sự đồng cảm.

7 giờ sáng, Aventurine ngửi thấy mùi trứng chiên trong bếp. Cơ thể mỏi mệt không cho phép em phản ứng lập tức, vì thế Aventurine đã nằm xuống sau khi cố ngồi dậy. Aventurine cười trừ, em cảm thấy bất lực. Trước khi đến phố biển em đâu có thế.

Aventurine trước đây chọn cách giấu nỗi sợ trong lòng. Ratio đã thay đổi em, anh đáng tin, anh tinh tế. Aventurine bắt đầu dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Vì lẽ đó mà khi trở về, em luôn có cảm giác thiếu thốn.

Ratio nhìn thấy cảnh em chật vật khi cố đứng lên. Anh đột nhiên tăng tốc, hoàn thành bữa sáng và bưng đến cạnh giường.

"Cảm ơn nhé."

"Ừ."

Ratio đã ở lại chăm sóc Aventurine trong vài ngày. Từ quan sát của mình, anh vẫn cảm thấy Aventurine chưa khoẻ. Nhưng Aventurine thì liên tục phủ nhận, em đẩy anh lên tàu điện, cười ha hả, bảo rằng sẽ có bất ngờ cho anh.

RatioRine • Biển, mưa và emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ