"Thuỳ Tiên bây giờ em phải về nhà rồi, chắc bố mẹ em đang trông đấy !!". Đỗ Hà quay sang nói với Thuỳ Tiên"Ờ tạm biệt em". Thuỳ Tiên hôn nhẹ lên môi em chào tạm biệt
Cô uể oải bước vào trong nhà, lâu lắm rồi mới về lại nơi đây, mọi thứ vẫn vậy, phòng của cô vẫn được dọn dẹp gọn gàng đúng như những vị trí cũ
"Yahhh Nguyễn Thúc Thuỳ Tiên". Tiếng ai đó la lên vang vọng khắp cả ngôi nhà
"Lương Linh"
Lương Linh là đứa em duy nhất của Thuỳ Tiên, Lương Linh nhỏ hơn cô hai tuổi, em ấy là một bác sĩ nổi tiếng ở Việt Nam, điều đó cũng đã khiến bố mẹ cô phiền lòng suốt một khoảng thời gian dài vì Lương Linh không muốn nối nghiệp gia đình
"Sao chị không chết luôn đi, đồ khó ưa"
"Con bé này có tin là chị đấm em một phát không ?"
"Chị đấm em bằng cái tay bó bột đó sao ?
Nè đấm đi đấm đi""Aishhhi mày dám thách chị"
Thuỳ Tiên rượt đuổi Lương Linh chạy vòng quanh khắp nhà. Cả hai đều lớn cả rồi mà cứ như trẻ, suốt ngày bày trò chọc ghẹo nhau
"Bà ơi cứu cháu, cứu cháu với". Lương Linh chạy đến nấp sau lưng bà
"Hai cái đứa này, bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ như thế". Bà lắc đầu mỉm cười
"Thuỳ Tiên con còn bị thương đó, đừng có đùa giỡn như thế chứ ". Bà mới vừa tươi cười đã liền nhăn nhó
"Ba cái đồ quỷ, nhỉ xíu à"
"Mày á !! Lớn như thế này rồi mà suốt ngày làm mọi người lo lắng". Bà cốc vào đầu Thuỳ Tiên
"Nhưng ở trong lòng bà con lúc nào cũng còn nhỏ xíu mà, đúng không bà nội yêu dấu ??"
"Trời !! Cái đó được gọi là đang làm nũng sao ? Mắc ói thật". Lương Linh trề môi
"Con bé này"
"Thôi con đến bệnh viện đây hôm nay
con có ca trực""Vĩnh biệt". Thuỳ Tiên quơ qua quơ lại chiếc tay như robot của mình
"Hứ đồ đáng ghét". Lương Linh nói rồi đeo túi lên và quay đi
Đến chiều khi cả nhà cùng ngồi quay quần bên nhau ăn cơm thì ông Nguyễn lên tiếng
"Ngày mai con đến công ty tập làm quen đi"
"Bố! Con mới về chưa được mấy ngày mà". Thuỳ Tiên vừa nhai vừa nhăn nhó
"Con cũng không còn trẻ nữa nên chuẩn bị để đảm nhiệm công ty đi"
"Bố con nói đúng đó". Mẹ đá mắt bắt Thuỳ Tiên gật đầu
"Dạ".Thuỳ Tiên uể oải