4.1 - Ám chỉ

254 33 6
                                    


Theo quy củ Cung gia, thông lệ cứ cách một tháng thì tộc nhân lại tề tựu ở điện Chấp Nhẫn để họp mặt. Những người chưa tới tuổi nhược quán có thể không cần tới nhưng chư vị trưởng lão cùng gia chủ và các cung chủ thì lại không thể vắng mặt nếu không có lý do chính đáng.

Hậu nhân cảm thán, chỉ có người lớn tuổi mới ưa thích hoạt động họp gia đình.

Buổi họp mặt thường diễn ra vào sáng sớm giờ Thìn. Giờ Mão mới qua nửa canh, Cung Thượng Giác đã bế nhóc con từ trong ổ chăn ấm xuống giường chải tóc rửa mặt, ý đồ mang người đi theo mình tới điện Chấp Nhẫn. Cung Viễn Chuỷ nào biết quy củ nông sâu ra sao, chỉ nghe caca nói muốn đưa mình cùng tới họp mặt thì cũng gật gù nghe theo. Caca nói cái gì thì cậu bé làm cái đó, dù cho cơn thèm ngủ vẫn chưa tiêu biến thì vẫn gắng gượng mở mắt cho bằng được, tùy ý để caca sắp đặt.

Kết quả là, khi buổi họp mặt ở Chấp Nhẫn điện diễn ra được một nửa thì cậu bé đã chịu không nổi nữa, ngả đầu nép vào phía sau Cung Thượng Giác mà trộm ngủ thiếp đi.

Hoạt động trong ngày họp mặt hỏi thăm nhau chỉ là phần nhỏ, phần lớn là báo cáo công tác. Công việc của Giác cung thời gian này đặc biệt nhiều nên những điều cần nói với Chấp Nhẫn cũng sẽ tốn thời gian hơn so với Thương cung và Vũ cung. Người lớn hỏi, người nhỏ đáp, đều khách sáo đến không thể ăn ý hơn. Ba vị trưởng lão không góp lời nhiều, thi thoảng phụ họa mấy câu đãi bôi góp vui. Chấp Nhẫn đại nhân nói chuyện với Cung Thượng Giác cả buổi mới dần dần phát giác cái đầu nho nhỏ của trẻ con lấp ló đang nấp sau lưng thiếu niên cung chủ trẻ tuổi. Bấy giờ ông chợt nhớ tới đứa nhỏ Viễn Chuỷ được Thượng Giác xin nhận nuôi bấy lâu, ông cũng khá lâu rồi chưa gặp lại cậu bé. Nghe nói huynh đệ hai đứa sống chung rất hòa thuận.

Chấp Nhẫn đại nhân nghiêng người tìm kiếm hình dáng của Cung Viễn Chuỷ cho thật rõ, gương mặt ông hiện lên một vẻ hiền từ đôn hậu mà trầm ngâm. Người gọi quản gia tới, nhỏ giọng phân phó: " Sáng nay nhà bếp có nấu tổ yến chưng tuyết nhĩ vẫn còn, đem cho đứa nhỏ một bát."

Ngồi được một khắc đã không chịu được ngủ quên, vẫn là nên tỉnh thôi.

Vạn quản gia tuân lệnh, nhanh nhẹn lui xuống làm việc. Chưa tới một khắc sau, người hầu bưng chén dâng tới trước bàn của Giác công tử. Cung Thượng Giác ngạc nhiên nhìn lên toạ vị, thấy được lão nhân gia trầm trầm cười chỉ vào tiểu đệ đệ bên người mình, dường như là ám thị.

Cái này là cho đệ ấy.

Cung Thượng Giác chắp tay thay tiểu đệ cảm tạ. Hắn quay sang đánh thức Viễn Chuỷ. Cậu bé tỉnh rất nhanh, lập tức ngồi thẳng người dậy, duy chỉ có thần sắc vẫn còn ngơ ngác thất thần. Cung Thượng Giác cầm bát lên múc một thìa tổ yến đưa tới miệng cậu bé, nhỏ giọng dỗ dành: " Ăn một chút. Sáng nay dậy quá sớm, đệ mệt mỏi rồi phải không?"

Cung Viễn Chuỷ gật đầu đáp: " Dạ...". Rồi ngoan ngoãn há miệng đón lấy thìa canh. Tổ yến thanh ngọt chưng cùng tuyết nhĩ và kỉ tử mềm mại dễ ăn. Cung Thượng Giác lại bón tiếp cho cậu bé hai thìa nữa, Viễn Chuỷ đều không từ chối. Thế là hắn yên tâm giao cả chén tổ yến vào tay đứa nhỏ, để đệ ấy từ từ dùng.

( Giác Chuỷ) CÓ PHẢI NƯỚC MẮT ĐÃ HOÁ SƯƠNG MAINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ