CHƯƠNG 22 - PHÚC LỢI ĐOÀN PHIM

270 23 0
                                    

Tập tục của thành phố B là mùng một đi thăm người thân. Chưa đến 7 rưỡi, Lộ Văn Tinh đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cậu dựa vào ký ức cơ thể mà xuống giường.

Sau khi cậu 'tử hình tại chỗ' gà trống nhỏ, Tạ Trình Phỉ mang cái đầu ổ gà mở cửa phòng cậu ra, hiển nhiên là cậu ta cũng chịu 'độc' của gà trống nhỏ giống Lộ Văn Tinh. 

"Quả thật là em quá ngốc rồi."

Tạ Trình Phỉ dụi dụi mắt, vẻ mặt ai oán, "Em còn cho rằng chỉ cần được nghỉ thì em có thể ngủ đến khi nào bản thân tự tỉnh thì thôi."

Bà Lộ an nhàn ngồi ở phòng ăn, nghe thấy tiếng mở cửa thì liền biết hai người đã dậy, bà nói vọng lên tầng.

"Hai đứa, trong mười phút phải ngồi trên bàn ăn bữa sáng."

Lộ Văn Tinh và Tạ Trình Phỉ liếc nhìn nhau một cái, xoay người liền bắt đầu đoạt phòng vệ sinh, hai người kéo góc áo, kéo tay áo, chen chúc đi vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau.

Hai người ngồi ở trước bàn cơm, một nhà bốn người ngồi chỉnh tề đến khi Lộ Tiểu Phỉ nói, "Ăn sáng."

Tạ Niên lấy canh đậu phộng cho mọi người, Lộ Tiểu Phỉ lấy bánh quẩy cho mọi người.

"Trong nồi vẫn còn bánh bao đó."

"Đợi lát nữa ông Lộ sẽ ở nhà tiếp đón khách, Tinh Tinh và Trình Trình thì đi chúc tết với mẹ."

"Được, bà Lộ."

"Được, bà Lộ."

Tạ Trình Phỉ giơ ngón tay lên chọc chọc Lộ Văn Tinh, Lộ Văn Tinh buông bát xuống, chậm nửa nhịp trả lời.

"Được, bà Lộ."

Rất nhiều người ở thành phố B đều làm việc xa nhà, cũng chỉ có đợt lễ tết như này mới có thể về nhà, ngày thường đa số chỉ có người già và trung niên. Mỗi năm tết đến mới là lúc nơi đây náo nhiệt nhất.

"Thật không nghĩ tới mệnh của Lộ Tiểu Phỉ tốt như vậy, gả cho một người không có bản lĩnh gì nhưng lại nhặt được một đứa con làm minh tinh."

"Đúng vậy, trước kia nhà Lộ Tiểu Phỉ nghèo như thế nào? Lúc đó vẫn còn ở căn nhà rách nát kia, hiện tại thì sao, vẫn là thằng con nuôi kia có bản lĩnh."

"Đứa trẻ kia được Tạ Niên vớt lên từ dưới sông, lúc đó khoảng năm sáu tuổi, mới vừa mang về còn ngu si mấy ngày, gặp người khác cũng không nói gì. Lúc đó còn có người khuyên Lộ Tiểu Phỉ đưa đến viện phúc lợi, đừng có rảnh rỗi mà tìm việc. Tâm địa của Lộ Tiểu Phỉ thiện lương, không đành lòng nên mới giữ lại đứa trẻ đó."

"Đâu phải? Tôi nghe nói đứa nhỏ kia ăn vạ ở nhà bọn họ không chịu đi. Đừng nói hiện tại, trước kia mỗi khi Lộ Tiểu Phỉ bị bệnh thì Tạ Niên phải chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện, sau đó có đứa con nuôi này thì Tạ Trình Phỉ mới có người chăm sóc, cũng bớt việc cho Tạ Niên."

"Đây đâu phải là Lộ Tiểu Phỉ nhặt được con nuôi, căn bản chính là nhặt được bảo mẫu."

"Lúc trước khi tôi đi họp phụ huynh cho nhóc nhà tôi thì luôn nhìn thấy Lộ Văn Tinh đi họp cho Tạ Trình Phỉ. Chính thằng nhóc đó cũng chỉ là một đứa trẻ mà lại làm như một người lớn ngồi trong lớp."

[ĐAM MỸ][HOÀN]LUI VÒNG SAU, TA THÀNH HÀO MÔN THẬT THIẾU GIANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ