Ngày thứ ba của Đại hội Luận đạo đối với mọi người chỉ đơn giản là xem thử giữa Giang Lưu và Lâm Dật Chi ai có thể về nhất.
Ngoại trừ Lăng Tiêu Tông với Kiếm Các thì những người khác gần như không quan tâm kết quả lần này thế nào.
Tiết Hồng Ngọc chưa trở về, phó tướng ở bên cạnh Tiết Lăng nói gì đó với cô nhóc.
Cảnh Thanh mang theo Tô Úc xem tỷ thí, quả nhiên cuối cùng vẫn là Lâm Dật Chi tỷ thí với Giang Lưu.
Bộ dáng Lâm Dật Chi phong lưu phóng khoáng, tay cầm một cây quạt xếp phóng ra linh khí, đối diện là Giang Lưu ôm kiếm không nói một lời. Trận này hai người quyết đấu hiển nhiên xuất sắc vạn phần.
Nhìn Giang Lưu từng chiêu từng thức không có chút bất cứ chiêu trò đen tối gì, Cảnh Thanh vừa lòng gật gật đầu. Tô Úc thấy thế không khỏi hỏi: "Sư tôn, Giang sư huynh sẽ thắng sao ạ?"
"Ừ, nền tảng của Giang Lưu vững chắc hơn so với Lâm Dật Chi, trận này Lâm Dật Chi thua không oan."
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, quạt xếp của Lâm Dật Chi bị Giang Lưu đánh bay, Giang Lưu thắng.
Dưới đài tức khắc bùng nổ ra một trận hoan hô. Lâm Dật Chi có chút ảo não, Lâm Hồng Viễn sắc mặt cũng không đẹp nổi. Cảnh Thanh thấy thế thì lôi kéo Tô Úc đứng dậy.
"Đi thôi, trở về thu dọn một chút."
"Dạ." Tô Úc ngoan ngoãn mà trả lời.
Cuối cùng thì trận Đại hội Luận đạo này chiến thắng rơi về bên Kiếm Các, không ít người tới chúc mừng. Tống Thời dẫn theo Giang Lưu ứng phó xong mới dẫn đầu chúng đệ tử chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Cảnh Thanh sai người đi lấy xiêm y đặt may cho Tô Úc. Lúc Tô Úc thay đồ xong khiến Cảnh Thanh cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Quả nhiên người da thịt trắng nõn mà mặc màu đỏ thì đúng đẹp.
"Sư tôn." Tô Úc có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhiễm sắc hồng nhàn nhạt.
"Rất đẹp." Cảnh Thanh khen từ tận đáy lòng.
Tô Úc sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Sư tôn thích là tốt rồi."
"Con thích mới được chứ." Cảnh Thanh nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng.
"Vâng." Tiểu cô nương hàm hồ đáp lời.
"Được rồi, thu dọn một chút đi, chuẩn bị trở về." Cảnh Thanh buông lỏng tay, cười nói.
"Dạ."
Thu dọn xong đồ vật, người Kiếm Các tập hợp ở trong viện, lúc đang chuẩn bị rời đi thì Tiết Lăng lại vội vàng tiến đến.
"Cảnh chưởng môn xin dừng bước!" Tiết Lăng la lớn.
Cảnh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cô nhóc, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiết Lăng dâng lên một phong thư, nói: "Đây là cô mẫu đưa tới, nói là mời ngài cùng Tô Úc muội muội cùng đi một chuyến đến Vương Kinh."
"Vương Kinh?" Mày Cảnh Thanh hơi nhíu lại, mở phong thư ra.
Tin là do Tiết Hồng Ngọc viết, nói là Tô Úc là cháu gái Tô Tương, bởi vì thảm án Tô gia nên Tề Hoàng muốn an ủi Tô Úc một chút. Lại có một số việc đề cập đến cơ mật triều đình, cho nên Tô Úc cần phải đi một chuyến. Nhưng bởi vì Tiết Hồng Ngọc biết thể chất của Tô Úc nên vì an toàn mà đề xuất mời Cảnh Thanh cùng đi Vương kinh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][EDIT] ĐỒ ĐỆ CỦA NÀNG ĐƯỢC MỘT TẤC LẠI MUỐN TIẾN MỘT BƯỚC
Fiction généraleTác phẩm: Đồ đệ của nàng được một tấc lại muốn tiến một thước / Đồ đệ của nàng được voi đòi tiên Tác giả: Giáng Hàn Thể loại: Nguyên sang, bách hợp, lịch sử giả tưởng, tiên hiệp, xuyên thư, sảng văn, hỗ công Nhân vật: Cảnh Thanh, Tô Úc