Bảy năm trôi qua, từ khi rời xa Thu Phương, Uyên Linh tìm về một vùng quê hẻo lánh để che lấp cuộc đời mình cũng như chôn giấu một tình yêu.
Uyên Linh an phận làm thư ký ở một công ty tư nhân nhỏ về lĩnh vực quần áo xuất khẩu. Buổi sáng làm việc ở công ty, tối về với ngôi nhà nhỏ ọp ẹp mà mình thuê của một bà chủ tốt bụng.
Những ngày cuối tuần nàng làm nhân viên tình nguyện ở trung tâm bảo trợ xã hội. Nơi giúp đỡ và cưu mang trẻ em mồ côi, người già neo đơn không nơi nương tựa.
Số tiền lương ít ỏi Uyên Linh không dùng cho mình, trừ khoản tiền nhà và những nhu cầu cơ bản, còn lại nàng đều quyên góp cho trung tâm.
Đối với Uyên Linh, họ là người thân của mình.
Sống đơn giản, hiền lành nên Uyên Linh được mọi người xung quanh yêu mến. Nhưng về những chuyện ở quá khứ nàng hầu như không hề chia sẻ với bất kỳ ai.
Nhiều lần có người thắc mắc hay muốn mai mối cho, nàng đều từ chối.
Uyên Linh nói:
- Cuộc sống của tôi như vậy đã rất hạnh phúc rồi! Rồi nàng cười, nụ cười làm cho ai nhìn thấy cũng phải mềm nhũn cả con tim.
Cuộc sống tưởng chừng có thể bình yên như vậy mà trôi qua đến cuối đời, cho đến một ngày nọ công ty của họ đột ngột bị người ta mua lấy. Có điều chủ mới muốn giữ lại tất cả nhân sự và chế độ như cũ.
Có thể nói biến động đổi dời này không ảnh hưởng gì tới nhân viên đang làm việc.
Một người không quan tâm thế sự như Uyên Linh cứ yên yên bình bình làm công việc của mình. Nàng cũng không quan tâm chủ mới là ai.
Một ngày thứ sáu, Uyên Linh vào công ty như thường lệ. Ngồi vào bàn làm việc khởi động máy tính, trong thời gian chờ đợi nàng nhìn xung quanh mới nhận thấy không khí văn phòng hôm nay có gì đó khác hẳn mọi ngày.
Mọi người đều nhốn nháo, rộn rã bàn tán. Không quan tâm, máy tính khởi động xong, Uyên Linh bắt đầu dán mắt vào máy tính với những con số loằng ngoằng.
- Chị Linh! Chị có biết hôm nay chủ mới của chúng ta sẽ tới đây không? Mọi người đều tò mò muốn biết người đó mặt mũi trông như thế nào.
Lan Ngọc - người bạn đồng nghiệp của Uyên Linh, cũng coi Uyên Linh như là chị em thân thiết, từ ngoài chạy vào chống tay lên bàn nàng, đôi mắt sáng quắc hồ hởi, rõ ràng vừa hóng hớt chuyện ở đâu đó về.
- Ừ! Vậy sao?
Uyên Linh trả lời mà mắt thì không rời máy tính.
Thấy Uyên Linh thờ ơ, Lan Ngọc trề môi. Dù sao thì cũng quen tính chị quá rồi. Dù Ngọc Hoàng Thượng Đế có giá lâm thì chị cũng không quan tâm đâu.
Nhưng Lan Ngọc vẫn phấn khích nói tiếp:
- Em nghe thiên hạ đồn người đó tuổi trẻ tài cao, vừa mới đi du học về đã nắm trong tay khối gia sản triệu đô.
Mắt Lan Ngọc sáng long lanh khi nói tới tiền, "thấy tiền sáng mắt" câu nói không sai. Nuốt nước bọt cô tiếp tục:

BẠN ĐANG ĐỌC
Cover | Hận Yêu [Thu Phương _ Uyên Linh]
FanficTruyện được cover lại. Tác giả: MAX_LUOI