Chương 63: A... Đừng liếm...

48 1 0
                                    

Hốc mắt Lục Nham bỗng dưng đỏ lên, trán anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, gân xanh nhô lên dọc theo trán lan tràn đến bên cổ, hai tay anh nâng mặt Phương Đường lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

"Nhắc lại lần nữa." Anh khàn giọng nói.

"Mỗi ngày đều nhớ anh." Phương Đường nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cô nghẹn ngào ôm cổ anh, gằn từng chữ nói, "Mỗi ngày em... Mỗi ngày đều nghĩ về anh, Lục Nham."

Lục Nham rũ mắt, hung ác hôn cô.

Anh kéo chân cô ra, đem cự căn nóng bỏng thẳng tắp đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong hành lang ướt mềm chặt chẽ, sau đó giữ chặt eo nhỏ của cô, mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể cô.

Côn thịt va chạm phát ra tiếng 'bạch bạch' dữ dội.

Phương Đường bị động tác đột ngột của anh làm cho khoái cảm liên tục, mu bàn chân cô căng thẳng, ngón tay gắt gao đặt trên cánh tay dài của anh, run rẩy gọi anh, "Lục Nham. Chậm lại... A... Lục Nham... A..."

Cô nức nở cắn mu bàn tay, toàn bộ thân thể run rẩy kịch liệt, tiểu huyệt phun ra một luồng dâm thủy ra bên ngoài.

Cực hạn cao trào làm cho hai tròng mắt cô thất thần, cô thở hổn hển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn treo nước mắt, bầu vú trắng nõn bị cắn ra hết dấu răng này đến dấu răng khác.

Xuống chút nữa, là vòng eo mảnh khảnh, một bàn tay to lớn đang đặt trên eo nhỏ của cô, hai bên trái phải bị bóp ra dấu vết rõ ràng.

Lục Nham cúi người ngậm núm vú của cô, đầu lưỡi liếm liếm vài cái, Phương Đường bị liếm đến da đầu tê dại, tứ chi run rẩy như điện giật, cô nắm lấy tóc anh khóc lóc kêu lên, "A... Đừng liếm..."

Răng Lục Nham cọ xát đầu nhũ thẳng tắp kia, bụng dưới mạnh mẽ va chạm, thanh âm Phương Đường khóc nức nở lập tức thay đổi.

Anh đè chân cô thành hình chữ M đặt ở hai bên, sau đó nắm chặt eo nhỏ của cô, thẳng người hung ác cắm vào rút ra trong cơ thể cô.

Lực đạo vừa nặng, tốc độ lại nhanh, cắm rút liên tục hơn mười cái, Phương Đường liền chịu không nổi nắm lấy cánh tay anh, mang theo thanh âm khóc lóc cầu xin anh chậm một chút.

Lục Nham giữ chặt cổ tay cô, vừa ưỡn thắt lưng đâm côn thịt vào trong cơ thể cô, vừa cúi người ngậm lấy môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào khoang miệng.

Phương Đường bị cắm đến mức ý loạn tình mê, ga giường dưới thân cũng bị cô vặn đến biến dạng, gương mặt cô tất cả đều là nước mắt, thanh âm bị khóc thành khàn khàn, sau khi bị Lục Nham ôm chân cắm liên tục mấy chục cái, cô khóc lóc thét chói tai, bụng kịch liệt run rẩy vài cái, dâm thủy phun từng luồng ra ngoài.

Lục Nham cũng bị tiểu huyệt kịch liệt co rút lại kẹp đến muốn bắn, anh giữ chặt eo cô, lại cắm vào trong cơ thể cô vài cái, lúc này mới tiến vào chỗ sâu nhất bắn ra.

Phương Đường còn đang run rẩy không ngừng trong dư vị cao trào, cô thở hổn hển, đôi mắt ngập nước thất thần nhìn lên trần nhà, thẳng đến khi Lục Nham cúi người hôn lên môi cô, cô mới run rẩy ôm cổ anh, ngửa mặt đáp lại anh.

"Anh bị sốt... Đừng, đừng... Làm quá nhiều. "Cô bị hôn đến không ngừng kêu rên, thanh âm mở miệng mang theo hơi thở câu người.

"Là bởi vì nghẹn quá lâu, cho nên mới phát sốt." Anh nghiêm trang dỗ dành cô, "Làm thêm vài lần là được rồi."

Phương Đường đương nhiên không tin, đôi mắt hạnh mang theo hơi nước có chút xấu hổ trừng mắt nhìn anh, ngón tay Lục Nham vuốt ve mặt cô, đôi môi mỏng dán vào mắt cô nhẹ nhàng hôn một cái, trái tim cô mềm nhũn.

"Lục Nham..." Cô run rẩy gọi tên anh.

Anh cúi đầu tỉ mỉ hôn cánh môi mềm mại của cô, ôn nhu lại thành kính, cổ họng tràn ra câu trả lời khàn khàn, "Ừm. "

Cô ôm cổ anh, chủ động hôn cằm và mặt anh, giọng nói mềm mại, mang theo một chút giọng mũi khiến người ta trìu mến.

"Sau này con thỏ, sẽ không bao giờ chạy nữa."

[H+] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ