Chương 19

7 2 0
                                    

Trong mưa, hắn như pho tượng đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy hắn đaulòng, bất lực và kiên trì.

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại để tôi phải hận hắn đến tậnxương tủy nhưng không cách nào không bị tình yêu của hắn làm cho lay động?

"Có lẽ ta đã sai rồi... Ta không định ép con. Nếu năm nay con hai mươi bảytuổi, con hiểu thế nào là yêu, ta có thể cho con lựa chọn. Nhưng con còn nhỏ,con vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu, thế nào là bị lôi cuốn. Con có thể hiểuCảnh đến đâu? Cảnh chẳng qua chỉ là ảo mộng của con mà thôi! Tám năm nay tachung sống với con, con không cần nói ra ta cũng có thể hiểu con cần gì, muốngì, tình cảm của ta đối với con mới là tình yêu thực sự..."

"Chú đừng nói nữa!"

"Rời bỏ ta, con sẽ hối hận. Sẽ có ngày con phát hiện con không thể rời bỏ tacũng như ta không thể rời bỏ con vậy!"

"Thật không?"

"Con muốn ta phải nói thế nào con mới hiểu?"

"Con hiểu."

Lúc đó tôi đã rõ một điều là tôi không thể rời bỏ hắn cũng như hắn không thể bỏtôi.

Yêu và hận ràng buộc nhau, là nút thắt không thể cởi được của đời tôi. Hắn sốngthì tôi đau khổ, hắn chết tôi càng đau khổ; ở bên hắn thì sống không bằng chết,rời khỏi hắn... tôi còn sống làm gì nữa?!

Đầu óc đang mụ mị chợt lóe sáng, tôi đã nghĩ ra một quyết định thông minh nhấtvà cũng là ngu xuẩn nhất, tôi lủi lại mấy bước, xoay người.

Nếu tôi không giết được hắn, thì cách duy nhất để tôi trả thù là khiến hắn sốngtrong đau khổ.

Nếu cái chết của tôi là một kiểu đày đọa hắn thì đối với tôi có lẽ là lối thoáttốt nhất.

Nước mưa đã rửa sạch con phố.

Ánh đèn xe khiến tôi lóa mắt.

Tôi lao ra giữa con phố.

Tiếng phanh xe chói tai, tiếng va đập nặng nề.

Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào vì tôi hoàn toàn nằm trong lòng hắn, ngơngẩn nhìn máu hắn nhuốm đầy người tôi.

Giây phút đó tôi mới biết muốn giết hắn lại dễ dàng đến vậy!

Tôi ngồi dưới mưa, gắng sức giữ chặt dòng máu không ngừng tuôn ra từ đùi hắn.Tôi nhớ lại lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, đầu gối trầy xước, hắn định dùng cồnsát trùng cho tôi, tôi sợ đau, ôm lấy đầu gối, hắn nói gì cũng không chịu bôicồn, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng miệng... Lúc đó, tôi thíchdùng bàn tay nhỏ của mình nắm lấy một ngón tay của hắn, cười với hắn. Sau này,tôi có thể nắm cả bàn tay của hắn, những ngón tay thậm chí có thể đan vào nhau,tôi và hắn nhìn nhau cười.

Tại sao tôi không thể sống mãi cuộc sống như vậy, không hận hắn cũng không cầnyêu hắn, cả đời được đan những ngón tay vào nhau, nhìn nhau cười tôi cũng mãnnguyện rồi.

Nỗi hận này có thể vứt bỏ không?

Tôi không tìm ra câu trả lời, ai có thể cho tôi câu trả lời?

MINYOONGI _NGỦ CÙNG SÓI {CHUYỂN VER}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ