Hắn hỏi vậy làm tôi vô cùng xấu hổ, ngượng đỏ cả mặt, vùi mặt vào khăn tắm lắcđầu lia lịa. Bị hắn tước đoạt nụ hôn đầu đời mà cảm thấy bi thảm, nhưng bi thảmnhất là tôi lại thích...
Giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của hắn truyền đến tai tôi: "Không sao, ta sẽdần dần làm cho con thích..."
Lời nói của hắn làm tôi ớn lạnh đến tận xương. Tôi dùng khăn tắm quấn chặt lấycơ thể run rẩy của mình, giả như không nghe thấy trái tim đang loạn nhịp. Tôikhông dám chắc mình có thể phản kháng lần thứ hai.
Bây giờ tôi vẫn còn ý thức rõ mọi việc, có một câu tôi biết không nên hỏi nhưngphải nắm lấy cơ hội này. Tôi cắn răng, bất kể thế nào tôi cũng phải hỏi cho ranhẽ: "Sehun... anh ấy thực sự sẽ không trở về nữa sao?"
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hai tay hắn nắm lấy bờ vai tôi, ép tôi phải nhìnkhuôn mặt đầy phẫn nộ của hắn.
"Không phải ta đã nói với con không được phép nhớ nó nữa, tại sao con vẫn nghĩđến nó?!"
"Chú đã đồng ý cho anh ấy tám năm, hôm nay vừa tròn tám năm..."
"Con nhớ rõ vậy sao?" Lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến như vậy, nhữngđường gân, mạch máu trên trán hắn nổi cả lên, ánh mắt như ngọn lửa bừng bừng,đôi tay hắn bóp mạnh khiến xương tôi như sắp vỡ vụn. "Ta nói cho con biết, nósẽ không bao giờ trở lại, không cho phép con nghĩ về nó nữa!"
"Việc này không phải chú nói mà được!" Tôi gào to rồi đẩy hắn ra, chạy thẳng vềphòng, đóng sập cửa lại.
Đó là cách duy nhất tôi có thể thể hiện sự bất mãn của mình.
Bi thảm biết bao, tám năm chờ đợi chỉ là con số không, mọi việc của tôi đều bịhắn kiểm soát, tôi chỉ có thể thể hiện sự giận dữ với hắn bằng cánh đóng sậpcửa lại mà thôi!
Một lát sau tôi nghe thấy tiếng đóng cửa còn mạnh hơn. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổthấy hắn lái xe đi mất, mãi không thấy quay về.
Tám năm... Đây là lần đầu tiên hắn không về nhà ngủ. Đây cũng là lần đầu tiêntôi ngồi bên cửa, ngẩn ngơ nhìn bầu trời mãi đến khi sao sáng rụi tắt, mặt trờinhô cao thế chỗ mặt trăng. Tôi vốn nghĩ ở bên cạnh hắn sẽ có nhiều cơ hội để giếthắn nhưng hôm nay tôi mới biết ở bên cạnh người đàn ông như vậy càng lâu thìcàng có nguy cơ rơi vào tình yêu!
Không biết bắt đầu tự khi nào, tôi đã quen nhìn thấy hắn về nhà rồi mới quaytrở lại phòng, đợi hắn đắp chăn cho tôi, hôn lên trán tôi rồi chìm vào giấcngủ, quen với việc mỗi sáng thức giấc nhìn thấy hắn rồi mới tỉnh táo, sau đóquan sát màu áo của hắn để đoán tâm trạng hắn, quen yên lặng ngồi trên sofacùng hắn, kể cả khi suốt buổi tối không nói câu gì. Tôi đã cố giữ chặt trái timmình nhưng cuối cùng không thể giữ nổi!
Đã đến giờ lên lớp, tôi mệt mỏi xuống dưới nhà. Tôi đang định bước ra khỏi cửathì cô Lý gọi: "Tiểu thư, ông chủ bảo cô phải ăn sáng xong mới đi học đấy!"
Tôi bỗng rùng mình, vội vàng quay lại: "Ông ấy về rồi sao?!"
"Không, sáng sớm ông chủ gọi điện về bảo tôi chuẩn bị bánh và sữa cho cô."
BẠN ĐANG ĐỌC
MINYOONGI _NGỦ CÙNG SÓI {CHUYỂN VER}
Storie breviNội dung truyện với mục đích chuyển ver phi lợi nhuận và chưa có sự cho phép của tác giả " Liệu tình yêu có thể chiến thắng được thù hận.."