Chương 44

54 12 4
                                    

Tôi đã kể xong câu chuyện của mình... DJ bảo tôi chọn một bài hát để phát sóng. Vì không biết nhiều bài nên tôi đã đề nghị bài hát Mẫn Đình hay nghe.

Tôi ngồi trên giường, trong phòng ngủ và kiệt sức. Việc chia sẻ câu chuyện tình yêu của mình đã làm vơi bớt một chút nỗi đau trong tôi. Nhưng nỗi đau nó vẫn còn hiện diện ở đó. Tôi vẫn tự hỏi tại sao mình lại làm vậy. Tôi nhận được gì khi kể câu chuyện của mình cho cả nước nghe?

Tôi đã mong đợi điều gì...

Khi tôi đang xoa bóp thái dương và lắng nghe bài hát mình yêu cầu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Đó là số của người lạ. Tôi nhìn điện thoại do dự một hồi nhưng vẫn quyết định nhấc máy. Và giọng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi, người đang ngồi khòm lưng, phải thẳng người vì phấn khích.

"Mẫn Đình"

[Hức hức. Dì Mẫn.]

"Em vẫn chưa bay à? Em đang dùng điện thoại của ai thế?"

[Em đã nghe hết rồi. Hức. Dì Mẫn... em cũng yêu dì. Em sẽ không đi đâu hết.]

Tiếng khóc nấc của người phụ nữ nhỏ nhắn khiến tôi phải lấy tay che miệng để giọng nói nức nở của mình không thoát ra ngoài. Nhưng tôi không thể giữ nó trong lòng được nữa. Chết tiệt... em ấy đã nghe được tất cả. Tôi tưởng em ấy đã lên máy bay rồi.

"Em đang ở đâu? Em đang dùng điện thoại của ai?"

[Em đang ở trên taxi. Em đã chạy trốn khỏi bố mẹ.]

"Taxi? Mẫn Đình..." Tôi căng thẳng. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đã quá sai lầm khi gọi đến chương trình đó và làm phức tạp mọi thứ lên.

"Em đang ở chỗ nào?"

[Em đang tới biệt thự để gặp dì. Em mượn điện thoại của chú tài xế để gọi cho dì.]

"Sao em lại thế này?"

[Dì yêu em... hức hức. Lần sau dì đang nghĩ gì thì phải nói cho em biết nhé. Đừng chơi lớn thế này nữa. Em cảm động quá trời nên không biết phải phản ứng thế nào.]

Tôi cảm thấy buồn cười khi nghe em ấy vừa khóc vừa cười nhưng lại cố tỏ ra ngại ngùng.

"Gia đình em sẽ giết tôi mất."

[Em không quan tâm. Em không thể sống thiếu dì được.]

Tôi mỉm cười nhìn điện thoại và gật đầu, dù biết người ở đầu dây bên kia không thể nhìn thấy mình. Những gì xảy ra ngày hôm nay khiến tôi nhận ra rằng tôi cũng không thể sống thiếu Mẫn Đình. Có lẽ... tôi nên mặc kệ mọi chuyện.

Chuyện gì xảy ra thì cứ để nó xảy ra.

"Tôi cũng không thể sống thiếu em được."

[Xuất sắc. Tốt quá, dì đã thừa nhận rồi nhé. Em đang đi đến biệt thự để gặp dì. Dì phải trả tiền taxi và tiền điện thoại cho em vì em không mang theo gì cả.]

"À, ừ, tôi sẽ trả tiền cho em. Để đảm bảo an toàn, em đọc biển xe cho tôi đi."

[Dì đúng là thận trọng. Biển số xe là xx-10xx. Em đang ở... Á!]

[JIMINJEONG] [H] Blank The Series - CoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ