Chương 72: Năng lực của thầy Phó

29 4 0
                                    

Chủ nhiệm Khổng thở dài một hơi, cuối cùng cũng đồng ý –

"Lát nữa có bữa lẩu, ít nhất mình cũng giúp mình xả stress." Chủ nhiệm thầm than thở.

Nghe được lời này, Nguyên Ngải mới sực nhớ ra hôm nay có hẹn ăn lẩu, cô bận rộn chuyện sinh hoạt lớp quá nên quên mất.

Nguyên Ngải chạy xuống lầu, nhìn thấy Phó Trăn, lịch sự nói: "Thầy Phó, thầy Hùng nói giám đốc sở thú sẽ qua nữa."

Hôm nay hai người mới nói với nhau câu đầu tiên.

Góc bên kia, thầy Hùng, cô Ngũ, thầy Nhiếp lén lút nhìn đôi tình nhân bọn họ.

Mấy thầy cô khác không biết mối quan hệ giữa hai người, cho nên cũng không để ý nhiều.

Thầy Hùng gật gật đầu, nói nhỏ: "Hai người họ càng lúc càng ít nói chuyện với nhau ở trong trường."

"Đúng vậy, trước kia ít ra còn sẽ nói một hai câu." Cô Ngũ nói.

"Chẳng lẽ..." Cô Ngũ cùng thầy Hùng tức khắc nhìn nhau.

Thầy Nhiếp vội hỏi: "Ý hai người là bọn họ đã chia tay?"

"Không ý bọn tôi là hai người họ đã nói hết chuyện lúc ở nhà rồi."

Thầy Nhiếp nghĩ thầm, logic của hai người thế kia ai mà đoán được?

Lúc Nguyên Ngải quay trở lại, cô nhìn thấy ba cặp mắt đang ngóng trông mình.

"Có chuyện gì à?"

Cô Ngũ nói nhỏ: "Cô Nguyên, cô với thầy Phó lúc ở trường chẳng nói năng gì với nhau cả..."

Nguyên Ngải chậm chạp phát giác, hình như là thế thật.

Chủ yếu do cô bận quá, hơn nữa, hai người đã dành buổi tối ở bên nhau, những hành động tình cảm thân mật ở buổi tối cũng đủ để bù đắp khoảng cách ban ngày.

Thông thường, thầy Phó sẽ không tham gia liên hoan, giống như lần nướng BBQ trước kia, thầy Phó chỉ đứng ở sân thượng một lát rồi rời đi.

Lúc này đây, trừ chủ nhiệm Khổng và mấy thầy cô biết nội tình, những người còn lại đương nhiên cho rằng hiệu trưởng Phó sẽ không đến.

Thế nên khi Nguyên Ngải và Phó Trăn cùng nhau xuất hiện ở căn-tin, mọi người đều không nhịn được mà nhìn thoáng qua.

Cũng may, ở đây còn có một nhân vật khác thu hút sự chú ý của mọi người.

Cha của thầy Hùng, cũng là giám đốc sở thú.

Bạn bè cùng lứa nhiều người đều đang ở sở thú của ông, huống hồ, thời gian này, thầy Hùng nhắc tới cha mình mỗi ngày, muốn mọi người không biết giám đốc là cha thầy ấy cũng khó.

Dù ít hay nhiều, mấy thầy cô vẫn cảm thấy có gì đó hoảng hốt, rốt cuộc, đa số bọn họ đều là những người bị cha mẹ ruột vứt bỏ.

Giám đốc sở thú là nhân loại, nhưng lại đón nhận thầy Hùng thậm chí còn không phải máu mủ ruột thịt.

Chuyện thế này luôn là cổ tích gieo hơi ấm vào trái tim người khác.

[Edit] Vờ như không biết sẽ không bị ăn thịt - Thành Nam Hoa KhaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ