ryu minseok không ngủ được. trời thì đang mưa to, còn có kèm sấm chớp nữa. kỳ thực thì em không sợ sấm sét, chỉ là cảm thấy quá cô đơn và lạnh lẽo khi ở một mình ở thời tiết này.
cún nhỏ không ngủ được bèn rón rén ra ngoài phòng bếp lấy chút nước. em nhẹ nhàng, không dám bật điện để tránh làm phiền mọi người. chợt, thân hình nhỏ bé của em va phải một thân hình lớn hơn em.
“ơ, xin lỗi ạ..” ryu minseok lúng túng xin lỗi. trời tối quá khiến em không biết người kia là ai.
“trời tối rồi, anh không ngủ à?” khi này nhận ra đối phương là choi wooje, ryu minseok mới ngừng đi vẻ lúng túng, tự giác né qua một bên.
“à, hôm nay sấm chớp, anh khó ngủ.” em nhỏ lấy một cốc nước rồi tu một hơi. choi wooje khó hiểu, hôm nay có chuyện gì xảy ra khiến ryu minseok canh cánh trong lòng sao? vì bình thường ryu minseok là người rất dễ để vào giấc, đây là lần đầu thằng nhóc này thấy người anh bé của nó ngủ muộn.
“ô, cứ tưởng vì làm việc xấu đối với người khác nên khó ngủ?” choi wooje lên tiếng châm chọc. nhưng ryu minseok không chấp vặt cậu em của em, chỉ hờ hững mà đáp “không phải anh làm.”
choi wooje tỏ vẻ khó hiểu. bởi đây cũng là lần đầu ryu minseok phủ nhận chuyện đối với ryu minsoo. trước giờ, dù là chuyện có xấu đến mức nào, ryu minseok đều nhận là mình tồi tệ với ryu minsoo.
“không phải anh làm, chứ ai làm?”
“anh không muốn giải thích nữa, wooje. sau này anh rời đi rồi, em bảo mọi người cứ dọn hết đồ trong phòng và bỏ đi nhé.” ryu minseok nói, rồi em quay lưng đi về phòng ngủ. thật tâm mà nói, để nói điều này với cậu em nhỏ, trái tim ryu minseok tan vỡ mất rồi.
choi wooje thấy đau lòng rồi, thằng nhóc này lần đầu cảm thấy người kia có chút khốn khổ. mà chẳng lẽ những việc từ lúc nhỏ tới tận bây giờ, đều không phải là em nhỏ làm sao? thái độ của ryu minseok hôm nay kì hoặc thật.
_
“minseok đâu?” mới sáng sớm đã nhận được câu hỏi chẳng biết phải trả lời thế nào từ kim kwanghee, cả lee sanghyeok và kim hyukkyu đều chọn im lặng. thật ra cả hai đều biết, ryu minseok đã rời đi từ lúc tên kwanghee kia còn chưa mở mắt. mà những người còn lại đều chẳng khá khẩm hơn. họ thật sự không nghĩ ryu minseok sẽ thật sự muốn rời đi tới vậy.
“không để lại gì luôn, vô tâm thế không biết.” lee minhyung than thở oán trách, mà thật ra hắn có quyền gì mà than thở?
“thế mày muốn nó để lại gì cho mày hả minhyung? giấy nợ à?” moon hyeonjun thấy đồng niên than vãn mấy câu chẳng biết phải nói thế nào về độ vô lý nên được nước bắt bẻ ngay.
“hai đứa mày thôi ầm ĩ đi.” jeong jihoon bên này nhìn hai thằng nhóc con mà hắn ghét đang đấu đá liền bực bội mà lên tiếng. nhận lại từ việc lên tiếng đó là hai ánh mắt hình viên đạn.
“đêm qua em có gặp anh minseok ở phòng bếp.”
“làm gì mà gặp nhau ở phòng bếp?” kim hyukkyu ngay lập tức đáp lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
allkeria; leave.
Fanfiction__"nếu em thật sự rời đi rồi, người liệu có nhớ em hay không?" người không, người đã sớm quên em rồi. nhưng mong một mai người nhìn lại, người sẽ sớm biết bản thân vốn đã mất mát một điều gì đó tốt đẹp còn sót lại trên cõi đời này. "ryu minseok, a...