Hồng Gia Hân ?

52 6 4
                                    

Buổi sáng thức dậy trong căn gác nhỏ trú ngự tại tầng 3 , Lập thấy lòng mình bồi hồi và buồn bã khi ngắm lại căn phòng chứa biết bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ , từ lúc thơ bé , đến lúc cậu có người yêu rồi lấy chồng và giờ đây trong bụng cậu là 2 hình hài bé nhỏ đang lớn dần . Lập bật khóc nức nở làm Tú đang ngủ bên cạnh ngồi bật dậy lo lắng hỏi

Tú :" Lập , em có sao không ? Sao em khóc ? Thôi nín đi anh thương mà , thương em " anh ôm lấy cậu an ủi để tâm trạng của Lập được ổn định hơn

Lập :" Em không sao , chắc bầu bì này nên hơi nhạy cảm thôi " Cậu ôm lấy Tú mà khóc lớn

Tú :" Thương em ! Khóc cho đã đi rồi anh cho em đi ăn sáng nhé " Anh ôm chặt câu vào lòng

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

* Cốc cốc cốc *

Mẹ Phương:" Lập , con có ổn không con ? Mẹ Hương của con đến chơi nè Tú "

Lập :" Dạ con không sao , mẹ cứ xuống trước đi , con với anh Tú thay đồ rồi xuống liền " Cậu vội lau đi những giọt nước mắt rồi thay đồ xuống nhà , Tú chưa xong nên xuống sau

Lập :" Con chào mẹ " Lập xuống nhìn thấy gia đình hai bên đang nói chuyện với nhau

Mẹ Hương ( mẹ Tú ) :" đi từ từ thôi con , kẻo ngã đó "

Lập :" Dạaa " Lập nở một nụ cười tươi rồi bỗng khựng lại khi thấy một gương mặt lạ ngồi giữa ba và mẹ Tú

Lập hoang mang hỏi :" đây là ai vậy mẹ "

Mẹ Hương:" Đây là Hân , con gái nuôi của mẹ đó " Mẹ Hương kiểu Hân ra chỗ Lập

Hân dùng ánh mắt khó chịu nhìn Lập , nó vênh cái mặt lên rồi nói

Hân :" Mày là cái thá gì mà gọi mẹ tao là mẹ ? Nếu không phải mẹ tao đưa tao sang đây thì tao cũng không thèm đi đâu , mày chỉ là hàng xóm , thân gì mà gọi mẹ tao là mẹ "

Lập đứng chết lặng với câu nói của Hân, cậu không ngờ rằng có ngày mình bị nói một cách thậm tệ như vậy

Ba Biên ( ba Tú ) :" Câm mồm , ai cho phép con hỗn xược như thế ! Cho bao nhiêu tiền con đi du học mà không học cái tốt đẹp , lại mang thứ hỗn láo về " Nói xong ông tát Hân một bạt tai

Lập cũng bị doạ sợ mà khóc vì cậu chưa bao giờ thấy ba nổi nóng như vậy , mẹ Hương và mẹ Phương phải vội an ủi Lập

Mẹ Hương quát Hân :" mau xin lỗi anh nhanh lên ! "

Hân :" Nó là ai mà con phải xin lỗi ? Nó chỉ là một thằng hàng xóm thôi mà ? Sao bố về một thằng hàng xóm mà đánh con ? " Hân ném cặp mắt sắc lạnh nhìn Lập

Tú :" Nó là vợ anh ! Sao ? Đứa nào dám lên mặt quát vợ anh " Tú đi xuống trừng mắt lườm Hân , một ánh mắt sắc lẹm tựa như dao

Hân thấy Tú thì lập tức thay đổi thái độ :" Ủa anh Tú , sao anh có mặt ở đây , em nhớ anh quá à~~~ "

Tú chán ghét nhìn Hân :" Anh hỏi một lần nữa, Em vừa làm gì vợ anh ? Nói ! "

Hân kinh ngạc nói :" V...v ...vợ...vợ anh ? S...sao anh ...l...lại c...cưới cái ngữ này ? "

Tú :" Cái ngữ này là cái ngữ gì ? Được chiều quá quen rồi nên hư à ? Học đâu ra cái thói khinh miệt người khác đấy ? "

Cảm Ơn Vì Đã Đến Bên Anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ