Wang Chuqin đặt một nhà hàng rất cao cấp, không chỉ vì nguyên liệu cao cấp mà chủ yếu là vì sự riêng tư, điều này đặc biệt quan trọng đối với hai người họ vào lúc này.
Không có nhiều người, và các bàn ăn cách xa nhau,họ có thể thoải mái nói chuyện mà không lo bị ai nhận ra. Toàn bộ nhà hàng có vẻ rất yên tĩnh. Các cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn ở một bên, cho phép mọi người tận hưởng khung cảnh tuyệt vời của thành phố về đêm
Nhìn toàn cảnh vẻ đẹp lộng lẫy như vậy, dường như dưới chân họ có một thứ ánh sáng vàng rực rỡ như vậy.
Wang Chuqin buông tay cô ra, kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống đối diện.
Ánh sáng bên phải chiếu vào một bên mặt anh, bị sống mũi chặn lại, tạo thành một cái bóng nhỏ. Bàn tay có khớp xương sắc bén đặt lên cằm cô, để cho ánh mắt dịu dàng của anh rơi chính xác vào khuôn mặt cô.
Sun Yingsha cảm thấy tim mình đập hơi nhanh.
Người phục vụ đưa thực đơn cho Sun Yingsha bình tĩnh lại, lật qua, hai mắt mở to.
Đắt quá! Đồ ăn có nhất thiết phải đắt thế không?
Trong lòng thở dài, cô đưa thực đơn cho Wang Chuqin.
"Có chuyện gì vậy? Em không thích à?" Anh nhìn qua với vẻ lo lắng.
Cô lắc đầu và không nói gì.
Wang Chuqin cau mày, thấp giọng nói ngắn gọn với người phục vụ, có lẽ là yêu cầu anh ta đến theo đặt chỗ, cộng thêm món ăn cô vừa chọn. Người phục vụ gật đầu, lấy lại thực đơn và rời đi.
"Cảm thấy không khỏe sao? Bị cảm à? Chiều nay mặt em đỏ bất thường." Wang Chuqin đứng dậy, đi tới chỗ Sun Yingsha rồi ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy tay cô, tay kia nhẹ nhàng ấn vào sau đầu cô.
Hơi thở của anh ở ngay trước mắt cô, ở khoảng cách gần như vậy, mùi dầu gội thơm mùi gỗ đàn hương trên tóc anh thấm vào chóp mũi cô, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ từng sợi mi của anh và ngửi thấy mùi hương trên vòng tay của anh.
Tim cô không nhịn được lại đập loạn đi 1 nhịp
Sun Yingsha dường như đột nhiên biến thành một con búp bê câm. Để mặc Wang Chuqin muốn làm gì làm.
"Bây giờ không ăn nữa, chúng ta đến bệnh viện được không?" Cô hồi lâu không có phản ứng, Wang Chuqin lo lắng muốn kéo cô dậy.
"Không, không, em ổn." Sun Yingsha cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, xua tay và lắc đầu.
"Em bị sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra." Wang Chuqin lại cau mày và ngồi xổm xuống đất.
“Ngồi lại đi, anh không thể quỳ gối lâu được.” Anh ấy đã bị chấn thương đầu gối ở tuổi 17. Đến lượt cô cau mày vì thấy anh quỳ gối như vậy.
Anh thở dài và đứng dậy, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn cô ấy, có vẻ như anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt đưoc mục tiêu.
Sun Yingsha chỉ nhắm mắt ra hiệu cho anh lại gần, nghe thấy giọng nói, anh cúi xuống, cô nghiến răng chịu thua.
"Tối nay anh có chút đẹp trai"