Chương 8: Nhớ

38 2 2
                                    

Tác giả: Thâm Hải Tiên Sinh

Trung - Việt: Linh Thần

---

"Thế lên mạng tìm chưa?"

"Lên, mạng?"

Tôi lắc đầu, mừng thầm, chắc không phải hắn không biết lên mạng đấy chứ?

Người ở đây sống ờ thế kỷ nào vậy? Hắn nói bản thân mình từng ra ngoài, chẳng lẽ hắn đã ra ngoài cách đây lâu lắm rồi, lúc mạng chưa phổ biến? Nhưng hắn trông rất trẻ mà... Hoặc có lẽ hắn cũng đến những thôn trấn vùng ven chứ không vào thành phố?

"Thế nhé Thôn Xá Na Lâm." Tôi thò tay, giữ đầu vai hắn: "Anh đồng ý làm chàng thơ của tôi, tôi giúp anh tìm người anh thương nhiều năm qua, được không?"

"Chàng thơ?" Hắn lặp lại một lần, dường như không hiểu nghĩa của nó.

Tôi cười cười, giải thích với hắn: "Chính là nguồn cảm hứng. Anh có thể hiểu là niềm đam mê với hội họa, họa sĩ sống dựa vào nó."

Thật sự không có gì được hay không, hắn khiết khát vọng vẽ của tôi bùng dậy lần nữa, đã là nguồn cảm hứng của tôi, ngọn lửa linh hồn tôi. Nhưng nếu hắn không cho tôi vẽ, đi theo tôi, đợi đến lúc tôi rời khỏi đây, chỉ có thể giữ những ký ức với hắn, nguồn cảm hứng rồi sẽ lụi tàn. Giống như thứ Minh Lạc để lại cho tôi vậy.

"Nên, em muốn vẽ ta, là vì, em cần niềm đam mê." Hắn nói chậm rãi, hình như nói chuyện lưu loát hơn trước một chút rồi.

"Có thể hiểu là vậy." Tôi gật đầu, không biết vì sao lại lờ mờ cảm nhận được có thể mình nói sai gì đó, vô thức bổ sung: "Đương nhiên, không phải ai cũng có thể khơi dậy đam mê cho tôi. Thôn Xá Na Lâm, đã lâu rồi tôi không có đam mê, mãi đến khi gặp được anh."

Tôi đang muốn chuyển chủ đề sang hắn, đột nhiên "huỵch" một tiếng, có thứ gì rơi xuống, lăn đến giữa tôi và Thôn Xá Na Lâm. Tôi hết hồn lùi về sau mới nhìn rõ thứ đó là vật thể hình ống dài, được che phủ bởi lớp vải đỏ sẫm.

"Đây là...."

"Một bức tranh." Thôn Xá Na Lâm cầm ống dài phủ vải đỏ ấy lên, tay kia vuốt ve nó dường như vô cùng trân trọng. Sau đó hắn từ từ đưa nó cho tôi: "Em nói em cũng là thợ vẽ, xem thử xem, thế nào."

Bảo tôi... đánh giá tranh cổ?

Tôi sững sờ, nhận lấy nó. Cuộn tranh này rất nặng, được quấn từng lớp từng lớp vải đỏ đã cứng, hơi xơ hóa, hình như đã rất nhiều năm rồi. Tôi cẩn thận tách hết chúng ra, lộ ra cuộn tranh màu nâu vàng bên trong. Mùi hương liệu chống thối rữa xộc vào mũi, ngón tay chạm vào nó có cảm giác mềm mại dính dính giống như mặt da động vật, một nỗi sợ kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng, tôi chỉ muốn vứt nó đi.

Vì không muốn tỏ ra chật vật trước mặt chàng thơ của mình, tôi nhẫn nhịn sự hoảng loạn từ từ mở bức tranh ra. Nhưng đường nét tinh tế cổ kính, điêu liệu dần hiện ra trước mắt tôi, màu vẽ khoáng vật vàng tựa ánh mặt trời ló dạng phía chân trời, chiếu lên nền tuyết trắng, hóa thành nếp gấp uốn lượn như vân sóng, đan xen với màu tóc đen xanh như sóng biển, điểm xuyết thêm chu sa đỏ, vẽ ra từng đóa đồ mi đỏ xinh đẹp vô cùng, dường như bức tranh này đã lâu lắm rồi, màu bên trên hơi phai rồi, hình như có vài chỗ còn bị bén lửa, có vệt đen lớn nhỏ khác nhau, nhưng có thể nhìn ra được bên trong tranh là một người đàn ông ngồi trên đóa đồ mi, bán khỏa thân, chỉ phủ lụa trắng từ vai đến eo, đeo chuỗi ngọc kết từ các loại đá quý trên cổ, trên hai tay có vòng tay vàng, phía sau còn có hào quang vàng kim, trông giống thần linh trên tranh Ramayana Ấn Độ.

[TIẾNG VIỆT - ĐANG LÀM][ĐAM MỸ] Chàng thơ cương thiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ