Chap 29

5 1 0
                                    

Khi anh quay trở lại trường thì đã thấy cậu đứng trước cổng đi qua đi lại như đang chờ đợi ai đó.

Vì thời tiết hiện giờ ở thế giới này có chút lạnh nên khi ra ngoài, cậu bắt buộc phải mặc thêm vài cái áo cùng với đôi găng tay mới có thể ấm lên đôi chút.

Anh chỉ thoạt nhìn thôi cũng đã biết được cậu đứng đó từ rất lâu rồi. Hai gò má và chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng lên, đôi môi cũng tái đi đôi chút.

Bất giác anh lại một lần nữa đắm chìm vào thân hình nhỏ bé đó. Cậu đã từng là một cậu trai rất thuần khiết, hoạt bát, vui vẻ với tất cả mọi người nhưng thời gian trôi đi không chờ một ai, dù chỉ là vài tháng ngắn ngủi cũng đã dủ làm thay đổi một cậu bé trở nên trưởng thành hơn.

Anh mỉm cười đi đến trước mặt cậu. Matthew không mất quá nhiều thời gian để nhận biết được bóng đen đang dần đi về phía mình là ai. Cũng là cậu bất giác nâng khóe miệng cười tươi nói to.

"Hanbin, tôi ở đây nè." Cậu hét thật to như thể sợ rằng anh không thể nghe được.

"Sao lại đứng ở đây? Không ở trong mà đợi? Mặt mũi tái xanh hết rồi này." Anh lắc đầu, nhéo lấy cái mũi đỏ chót của cậu.

"Này, cũng là tôi có lòng đợi cậu mà, không được như thế nhé." Cậu bĩu môi, đẩy tay anh ra trách móc.

"Thôi không đùa em nữa, vào trong đi, ngoài đây lạnh lắm."

Anh chẳng biết được là từ khi nào mình đã trở nên ôn nhu đến như vậy? Trái ngược cách đối xử với mọi người bình thường, cậu luôn là người khiến anh bất giác cởi bỏ vỏ bọc của mình đi. Chắc có lẽ là vì càng ngày càng yêu cậu. Đoạn tình cảm này thật phức tạp, tiến một bước không được mà lùi một bước cũng chẳng xong. Số phận thật đúng là biết trêu đùa anh mà.

Cậu vẫn đứng yên ở nơi đấy, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cậu vừa định kéo vào trong đã bị câu nói của cậu làm khựng lại.

"Hanbin, tôi thích cậu."

"Bùm", đó chính xác là tiếng lòng anh ngay thời điểm hiện tại. Cậu chính là đang tỏ tình với anh sao? Anh cảm giác như mặt mình có hơi nóng, tim đập thình thịch rất to, tưởng chừng người đối diện cũng có thể nghe thấy. Đôi tay anh nắm chặt lấy bàn tay cậu khẽ hỏi một lần nữa.

"Em... Là đang nói thật đúng chứ?"

Anh cẩn thận nhìn thẳng vào mắt cậu dò hỏi nhưng hiện tại đập vào mắt anh chỉ có đôi má hồng phớt của người đối diện. Đôi mắt người đó từ lúc nào đã không chịu ở yên, mãi nhìn trái nhìn phải không chịu đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh. Cậu im lặng một lúc lâu thật lâu như thể không muốn tiếp tục trả lời, nhưng ngay vào lúc anh thả lỏng đôi tay lại nghe được tiếng nói rất nhỏ như thể tự nói cho bản thân nghe.

"Tất nhiên là thật rồi, chuyện này làm sao có thể đem ra đùa được chứ?"

Anh hiện tại cảm thấy trước mắt mình chẳng phải chỉ là một Seok Matthew bình thường mà chính là cả thế giới của mình.

"Tôi cũng rất thích em." Anh dang rộng đôi tay ôm lấy cậu vào lòng thật chặt như thể sợ cậu sẽ chạy mất trong lúc anh không cảnh giác.

[Sungseok] ℍ𝕠̣𝕔 𝕧𝕚𝕖̣̂𝕟 𝕡𝕙𝕖́𝕡 𝕥𝕙𝕦𝕒̣̂𝕥 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ