Chap 5: Cưỡng chế (1) (H+)

784 71 8
                                    

LƯU Ý: CÓ YẾU TỐ TÌNH DỤC, BẠO LỰC CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC.

"MẸ MÀY... THẢ TẠO RA... CÓ HỨNG TÌNH THÌ KIẾM OMEGA MÀ LÀM. MÀY CÓ ĐÁNH DẤU ĐƯỢC TAO ĐÂU."

Câu hét lên của Trần Đăng Dương còn hơn sức mạnh của một quả bom. Nó đánh thẳng vào mặt của Trần Minh Hiếu khiến hắn như một con robot hỏng hóc, bị bấm nút dừng lại vậy.

Minh Hiếu hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Đăng Dương. Cổ họng hắn phát ra tiếng gầm gừ không rõ nghĩa, tựa như một con mãnh thú bị thương, đang cố liếm láp vết thương của mình.

"MÀY SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ ĐÁNH DẤU ĐƯỢC TẠO. RÕ CHƯA?! MÀY CÓ PHẢ RA BAO NHIÊU PHEROMONES CŨNG VẬY MÀ THÔI."

Trần Đăng Dương không biết lấy đâu ra dũng khí mà hét thêm lần nữa. Cậu tuy chỉ là một Beta bình thường không có tý quyền lực nào, nhưng cậu cũng là con người. Cậu không thể để cho người khác ức hiếp mình hoài được.

Cùng lắm là nghỉ việc. Cùng lắm là chết. Điều tồi tệ hơn cậu còn trải qua rồi cơ mà.

Chát....

Một cú tát như trời giáng. Đăng Dương lại lần nữa ngã xuống sàn nhà vệ sinh. Cậu xây xẩm cả mặt mày, nhưng chưa kịp định thần đã thấy da thịt đau rát.

"THẢ TAO RA. MÀY ĐIÊN À.”

Trần Đăng Dương vừa kêu gào vừa bấu víu vào những gì mình có thể bấu víu nhưng hoàn toàn vô ích. Dưới sàn quá trơn, Trần Minh Hiếu lại như lên cơn điên nắm chặt cổ chân cậu kéo lê trên sàn. Da thịt tiếp xúc với nền gạch trơn láng nhưng vẫn đau rát.

Cậu sợ hãi, la hét đến khản cả cổ nhưng xung quanh đây cứ như bị phong toả không một ai có mặt.

Đến khi bị lôi vào một căn phòng xa lạ nào đó, trong mắt của Đăng Dương chỉ còn hình ảnh chiếc đèn báo động pheromones tăng đến mức báo động tím. Mức nguy hiểm nhất mà thôi.

"THẰNG CHÓ, THÍCH THÁCH THỨC TAO ĐÚNG KHÔNG?"

Trần Minh Hiếu lúc này lí trí đã mất sạch. Hắn đè người kia lên giường, ánh mắt như dã thú săn con mồi, chỉ chực chờ xé xác. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có câu nói của Trần Đăng Dương lúc đó.

Vĩnh viễn, không bao giờ có thể đánh dấu được.

Không thể đánh dấu được Trần Đăng Dương, không thể làm cơ thể cậu ngập tràn pheromones của mình, đối với Trần Minh Hiếu chính là một thất bại, một ô nhục, một nỗi thống hận không gì sánh bằng.

Và bây giờ, người hắn yêu nhất, trân quý nhất lại đem nỗi đau ấy ra xé nát tim hắn.

Trần Đăng Dương quá mức ác độc.

Trần Minh Hiếu tăng mạnh lực tay bóp cổ người phía dưới. Đăng Dương chỉ có thể vùng vẫy van xin, nhưng hoàn toàn không thốt ra được một lời nào. Cho đến khi cổ cậu như sập đứt lìa, mặt tím tái đi vì thiếu dưỡng khí, người kia mới thả lỏng lực tay.

Trên chiếc cổ trắng nõn gầy gò lập tức xuất hiện mười dấu tay bầm tím rõ ràng đến đáng sợ.

Và Minh Hiếu thích thú với điều đó. Hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười mang theo sự ghê rợn làm cho người khác sởn gai ốc. Alpha trong kì xao động là kẻ điên nhất và Minh Hiếu cũng không phải ngoại lệ.

[hieudomic] Không Thể Đánh DấuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ