Chương 6 - Ông chủ Ngô

194 0 0
                                    


Trên đường đi Lê Thốc không nói gì, nó nhìn đường phố qua cửa kính, trong lòng nghĩ, mình có nên nhảy xuống xe rồi sau đó một đường chạy trốn không?

Thế nhưng mình có thể một đường chạy trốn đến chỗ nào đây? Đến chỗ mẹ? Đã hết rồi, tuy mẹ vẫn quan tâm đến nó nhưng mẹ đã có gia đình mới của mình, nơi đó không có chỗ cho nó. Đến chỗ cha? Đoán chừng lại đang trong một chầu rượu.

Ở thời điểm này vậy mà lại hiểu được cái gì gọi là không có nhà để về, nó nghĩ có chút buồn cười.

Thực sự thì không có nhà để về không phải là không có nhà, mà là không muốn trở về đối mặt với gia đình. Nó bỗng nhiên nghĩ tới Trương Vi Vi, một buổi tối nó đã từng thấy cô bé khóc một mình ở sân tập của trường. Cô bé vẫn ở trong kí túc xá, mẹ cô làm việc ở nước ngoài, cô bé nhất định cũng chưa từng cảm nhận được cái gọi là ý nghĩa của gia đình. Đáng tiếc, mình ngay cả kí túc xá cũng không có, xét cho cùng mình vẫn là không xứng với cô ấy.

Lương Loan hiển nhiên bị điện giật cực kỳ đau, dọc đường vẫn lầm bầm, cũng không quan tâm đến nó. Tay Lê Thốc đặt trên tay nắm cửa xe, vài lần dừng đèn đỏ nó đều muốn xuống xe, thế nhưng cuối cùng Lê Thốc vẫn buông tay xuống. Nó bỗng nhiên vô cùng đau xót, nó nghĩ, nếu thực sự mình đi rồi không về, dường như đối với người khác cũng chẳng là chuyện đáng quan tâm.

"Sao cậu không nói gì?" Khi xe đi qua khu vực Sun Palace, Lương Loan mới hỏi nó, "Bị tôi làm cho sợ ngây người?"

"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Lê Thốc xoay đầu lại, "Tôi không biết nên nói gì, rốt cuộc bọn họ là ai? Chị quan hệ như thế nào với bọn họ, tại sao muốn bán tôi cho bọn họ?"

Lương Loan nhíu mày một cái, cô hơi có phần không muốn trả lời, bởi vì hiện tại nhìn lại sự việc, cô nghĩ sự việc đã phát triển rất phức tạp. Nhưng nhìn vẻ mặt Lê Thốc, cô biết nếu bây giờ không nói cậu ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, vả lại sau sự việc này cũng nên nói ra, cho nên cô suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi cũng không biết nhiều, thân phận bọn họ rất đặc biệt, bọn họ cũng không phải xã hội đen, thế nhưng tính chất so với xã hội đen còn thần bí hơn. Tôi không bán cậu, chỉ vì bọn hắn nói sẽ bồi thường cho cậu, tôi tin hắn nên đã giúp hắn sắp xếp. Tôi cũng không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy."

"Đó là cái gì? Chẳng lẽ là đặc công?"

"Không, những người này là trộm mộ tặc."

"Trộm mộ tặc?"

"Đúng vậy." Lương Loan gật đầu nói: "Tuy rằng bọn họ không nói rõ, thế nhưng tôi nghĩ chắc tám chín phần mười."

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Minh là khi đang trong ca trực đêm, lúc đó đã rạng sáng, cô đang chán muốn chết, ngồi chơi zombie, sau đó liền thây Vương Minh đi vào. Lúc đó Vương Minh mặc một bộ tây trang màu đen, vóc người thon dài, đây chính là dạng người cô thích, cho nên cô thấy trước mắt sáng lên.

Sa Hải 1 - Hoang sa quỷ ảnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ