Chương 18 - Một Ngô Tà khác

155 0 0
                                    


Thấy mọi người tản đi, Ngô Tà mới nháy mắt ra dấu với Vương Minh: "Thống kê số lượng mỗi loại máy ảnh cho tôi. Sau đó đem tư liệu về các đoàn lữ hành đã tới nơi này trong một năm gần đây đưa hết cho tôi."

"Một năm, vậy khẳng định không ít?"

"Thông minh chút, những đoàn lữ hành đến Cổ Đồng Kinh nhất định có quy mô và lộ trình rất đặc biệt, sẽ không quá nhiều." Ngô Tà nói.

Lê Thốc đứng ở bên cạnh, không biết lúc này mình có được tự do hoạt động hay không. Ngô Tà hút xong điếu thuốc, lập tức đốt điếu khác. Lúc này, hắn mới phát hiện Lê Thốc còn đứng bên cạnh, lại hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tư liệu một chữ cũng không đọc? Vừa rồi hỏi ba câu chẳng đâu vào đâu."

"Ngài nên biết tôi không thích học tập."

"Vậy cậu yêu mạng mình không?" Ngô Tà hỏi nó, "Nếu như ngày mai còn như vậy, tôi sẽ không khách khí với cậu. Cậu nghĩ chúng tôi hiền lành lắm phải không? Ngoài mặt là tôi nhờ cậu giúp một tay, nhưng cậu cũng phải có chút tự giác. Lấy tư cách là con tin một nửa, khi đến thời điểm khó khăn, cậu chính là thức ăn của chúng tôi. Cậu có thể giác ngộ mà sống có chút giá trị không? Để cho thời điểm chúng tôi đói đến không chịu nổi thì còn có một lý do để không ăn cậu."

Lê Thốc nhìn ánh mắt của Ngô Tà, nghĩ người này không giống như là đang gạt người. Trong ánh mắt của người này có một loại ánh sáng mà người bình thường không có được, đây là một loại coi rẻ từ trong tiềm thức. Rõ ràng là người này nhất định đã trải qua những sự việc mà người thường không có khả năng trải qua, cho nên đối với Lê Thốc, hắn dường như nhìn với ánh mắt như nhìn một loại sinh vật cấp thấp hơn, có thể dùng làm thức ăn.

"Tối hôm nay tôi sẽ bổ túc thật tốt." Lê Thốc nói, "nhưng mà những cái máy ảnh này là chuyện gì?"

Ngô Tà nhìn chung quanh, sau đó móc ra từ trong túi một mảnh giấy đưa cho Lê Thốc. Lê Thốc nhận lấy mở ra, phát hiện đó là một mảnh báo. Trên trang nhất đưa tin: Bình Qủa nhật báo Quan Căn.

"Còn nhớ cậu đã hỏi mục đích của tôi trước khi lên đường không?"

Lê Thốc bỗng nhiên hiểu ra: "Ý ông nói là những người phá máy ảnh có khả năng giống như cô Thao Thao gì đó, không thế chụp vào ảnh?"

"Đúng vậy, Ngô Tà nói, "Xem những máy ảnh bị phá hủy này, rất có thể đó là sự thực."

"Nhưng mà, điều này sao có thể? Cái đó trái với định luật vật lý mà?" Lê Thốc nói, "Người có khả năng nhìn thấy gì, máy ảnh cũng có thể chụp lại, tất cả đều bởi có ánh sáng phản xạ. Thế nên không thể có cái gì mà phản xạ được vào mắt người nhưng không thể phản xạ vào máy ảnh!"

"Thật ra, có thể." Ngô Tà nói, "Lúc đó tôi cũng nghĩ những lời đó của Lam Đình là lời nói vô căn cứ, tuy nhiên về sau tôi nghĩ lại, sở dĩ Thao Thao không thể chụp vào ảnh, thật ra còn có thể tồn tại một khả năng."

Sa Hải 1 - Hoang sa quỷ ảnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ