Trong lòng Lê Thốc càng sợ hãi, nó tập trung nghe thêm mấy phút, tai dần dần thích ứng bầu không khí yên tĩnh, từ từ nghe kỹ âm thanh này, phát hiện đó không phải là tiếng người đang hát, mà là âm thanh từ radio. Trong những chiếc xe tải này đều có radio, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, làm sao còn có thể dùng? Chẳng lẽ còn có cái nào chưa hỏng, vẫn có thể nói bình thường? Nhưng điều đó cũng không có khả năng, dù cho radio không hỏng, có thể duy trì nhiều năm như vậy thì pin cũng hết từ lâu.
Toàn thân nó căng thẳng, xê dịch một chút, thò đầu vào một cái khe hở để nhìn ra ngoài, nhìn về phía âm thanh truyền tới. Vừa nhìn nó liền phát hiện không đúng, nó thấy ở nơi cách chỗ nó bảy, tám cái xe, không ngờ lại có đèn sáng, hơn nữa không phải đèn pha trước xe, mà là đèn trong buồng lái. Vậy mà thật sự có đèn, lẽ nào nơi này còn có người ở? Còn có người còn sống? một loại cảm xúc vừa sợ hãi vừa kỳ vọng dâng lên. Nếu như trong xe kia không phải là người sống, vậy có thể là quỷ hồn ở nơi này. Thế nhưng nếu như là quỷ hồn, biểu hiện này cũng thật kỳ quái. Lê Thốc quyết định mạo hiểm đến nhìn một cái, nó rón rén bò từ trên xe tải xuống, rơi xuống mặt cát, trong nháy mắt, nó nhắm mắt lại, tưởng tượng có thể có một đôi tay từ dưới cát vươn ra kéo nó vào trong cát hay không.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Lê Thốc thở phào nhẹ nhõm, bước từng bước hướng đến gần chiếc xe tải kia, đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe tải đó, cũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Lê Thốc không muốn kinh động đến thứ bên trong xe tải, nó len lén bò lên một chiếc xe khác ở bên cạnh, sau đó tới gần đầu xe, từ trong khe hở rất gần mà nhìn ánh đèn trong đầu xe bên kia. Nó thấy ánh đèn trong xe bên kia rất sáng, dưới ngọn đèn có một bóng người chớp lên, nó nuốt nước miếng.
Kỳ lạ, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Ban ngày dọn dẹp những chiếc xe tải này, nó đã nhìn thấy rõ ràng, tất cả các xe đều không có người. Lẽ nào, ở đây thật ra thì vẫn còn có người sống, chỉ là ban ngày hắn không ở chỗ này.
Trong đầu Lê Thốc hiện lên rất nhiều ý nghĩ, thật ra lúc này sự sợ hãi của nó biến mất không ít. Nó và Ngô Tà khác nhau ở chỗ, nó đối với những thứ trong tưởng tượng không biết sợ hãi cũng không thèm để ý.
Lê Thốc vừa định nhìn cẩn thận một lần nữa, bỗng nhiên mặt cát dưới chiếc xe tải nó đang ngồi rung động, xe bị lún vào trong cát đến hơn một mét, tiếp theo ở đằng trước cát trút xuống như thác, giống như muốn chôn vùi chiếc xe tải này một lần nữa. Nó lại càng hoảng sợ, lập tức xiêu vẹo chạy về sau xe, kết quả làm cho trọng lượng thay đổi, toàn bộ xác xe thoáng cái lật úp trên mặt cát, giống như một cái bát úp nó vào bên trong. Nó bị nhốt hoàn toàn, lòng nghĩ sao lại xui xẻo đến vậy, vùng vẫy vài lần, phát hiện căn bản không có cách nào đẩy xe lật lại được. Nó chỉ có thể không ngừng đào xuống phía dưới, muốn đào một cái hang trong cát để ra ngoài, nhưng hạt cát chuyển động, cho dù nó không đào, hạt cát cũng đang chuyển động kịch liệt, nó vừa đào, cồn cát trái lại càng sụp xuống nhanh hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Sa Hải 1 - Hoang sa quỷ ảnh
TerrorNguồn: https://thanhphongngannguyet.wordpress.com Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt, Fang Qing, Nguyenminhxuan Beta: Thanh Phong Ngân Nguyệt, Phong Thanh Dương