Chapter 1

2.3K 63 0
                                    

Tiếng nhạc Rock kim loại nặng đột ngột vang lên, chàng trai trên giường ngồi dậy vươn tay ra tắt.

Hắn là người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật, một khi đã ngủ say thì chỉ có kim loại nặng mới có khả năng ầm ĩ đến hắn một chút. Nhưng gần nhất không biết tại sao rất hay mệt mỏi, hình như ngay cả tiếng kim loại nặng cũng đã không thể quấy nhiễu giấc ngủ của hắn nữa rồi.

Đồng hồ được chỉnh báo thức vào lúc 6 giờ sáng. Giờ này dù cho đối với một người ngày ngày đều đi làm mà nói cũng coi như còn sớm. Park Chanyeol xuống giường duỗi lưng một cái, trải thẳng chiếc chăn trắng tinh, tỉ mỉ đến mức không được có chút nếp nhăn, sau đó ngáp một cái đi đánh răng.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Park Chanyeol sở dĩ theo quy luật vì hắn là người vô cùng lý trí, thậm chí lý trí đến mức có chút tự ngược. Bạn tốt nhiều năm Kim Jongin thường hay cười nhạo cái lý trí gần như người tu hành của hắn, lại bị Park Chanyeol liếc cho một cái thay câu trả lời.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn tuy rằng lý trí, nhưng từ trong xương cốt đã có một loại miệt thị đối với các điều lệ và quy định. Theo như lời Kim Jongin nói, Park Chanyeol chính là quá mức phớt lờ, đối với bất cứ chuyện gì đều không có hứng thú, thậm chí có điểm chán đời. Nhưng mà hắn đối với tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh trong người mình không hề có biện pháp. Hắn chán ghét tất cả quy luật và phép tắc, lại không thể chịu đựng được người có tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đó cũng là lý do vì sao hắn lựa chọn làm một trinh thám, mà không phải là một cảnh sát 9 giờ đi làm 5 giờ tan ca.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sự mệt mỏi trong mắt còn chưa hoàn toàn thối lui. Park Chanyeol luồn tay vào trong mái tóc mềm mại. Tóc mái dài quá, hắn còn chưa kịp đi cắt.

.:.

 
Tiếng đập cửa thô lỗ khiến Park Chanyeol nhíu mày một cái. Hắn biết đó là Kim Jongin. Chỉ có tên hỗn đản kia mới có chuông cửa đàng hoàng mà không chịu bấm, từ trong xương của cậu ta đã có gen bạo lực rồi.

Tùy tiện cầm lấy một chiếc áo thun mặc vào, sau đó mặc quần jeans, từ từ đi ra mở cửa. Lạ thật, trước giờ Kim Jongin biết thói quen sinh hoạt của Park Chanyeol, theo lời của hắn thì coi như đến tìm cũng chỉ cần đập cửa sau đó đợi, bởi vì cậu ta biết Park Chanyeol nhất định sẽ xuất hiện trong vòng 5 phút đồng hồ. Mà hôm nay Kim Jongin liên tục đập cửa, dường như muốn đập tới thủng một lỗ trên cửa.

Park Chanyeol chịu không nổi tiếng ồn, vừa mở cửa vừa bắt đầu rống: "Kim Jongin, con mẹ cậu, gọi hồn hả?"

Kim Jongin một thân cảnh phục, trên mặt không có nét bất cần đời của ngày thường.

Cậu ta nói: "Park Chanyeol, có một vụ án, cậu xem một chút coi có muốn nhận hay không."

Án giết người mỗi ngày đều có, thật không đáng thái độ khác thường của đại cảnh quan Kim Jongin.

.:.

Park Chanyeol nhìn xuyên qua tấm kinh thủy tinh một chiều của phòng thẩm vấn, quan sát tỉ mỉ, hy vọng có thể từ đó biết được vụ án này kỳ lạ ở chỗ nào.

Trợ thủ của Kim Jongin vội vã chạy tới đưa cho hắn một tập tư liệu nóng hổi mới ra lò xong lại vội vã trở về làm việc. Park Chanyeol tiếp nhận tư liệu, nhìn theo bóng lưng của người kia, bận đến mức chẳng nói được gì ra hồn, thầm nghĩ may mà mình không có nghe lời mọi người đi làm cảnh sát, thật sự mệt chết đi được.

Ánh mắt nhìn xuống xấp tài liệu vừa được in từ máy ra vẫn còn hơi ấm. Người đầu tiên phát hiện thi thể là Byun Baekhyun, bên cạnh là ảnh một thiếu niên trắng trẻo sáng sủa với một đôi mắt vô tội rũ xuống.

Con ngươi của Park Chanyeol phóng đại trong 0.1s, ngón tay theo bản năng mà đặt lên áo mình, phủi phủi cho sạch dù vốn không có một hạt bụi nào.

Hắn nghĩ, gần đây làm sao vậy, hình như có chút suy nhược thần kinh. Tại sao phải làm như vậy, cuộc sống của hắn vẫn luôn có quy luật mà.

Tiếp tục nhìn xuống. Hoàn cảnh gia đình: cô nhi, bố mẹ đều mất lúc tiểu học, sau này ở cùng với dì.

Quả nhiên. Vùng lông mày đẹp mắt của Park Chanyeol càng nhăn càng chặt, nhưng không cách nào ngăn cản trái tim ngày càng trĩu nặng.

Vốn là người đầu tiên phát hiện thi thể, đến sở cảnh sát cho lời khai xong thì có thể về nhà ngay, nhưng Byun Baekhyun lại bị tạm giữ trong sở cảnh sát cho đến trưa.

Người chết là dì của cậu ấy, ở cùng một nhà với cậu ấy. Suy đoán thời gian tử vong là vào lúc 2 giờ sáng, kết quả báo cáo nguyên nhân cái chết hiện vẫn chưa có, nhưng có khả năng là do gáy bị một vật cứng đập vào.
Người báo án là người giúp việc trong nhà Byun Baekhyun, sáng sớm cô ta đã nhìn thấy nữ chủ nhân nằm trên sàn nhà không có hơi thở, mà Byun Baekhyun chỉ lặng im mà đứng ở bên cạnh.

Chính là đây. Chỗ kỳ lạ của vụ án này. Người chết là người dì cùng mình sinh sống đã lâu, mà Byun Baekhyun đứng bên cạnh thi thể từ đêm khuya đến hừng đông, mặt không chút biểu cảm, cũng không chút dấu hiệu là muốn báo án.

Ngay từ đầu mọi người cho là cậu ấy bị hoảng sợ quá độ, lại phát hiện nói cái gì thì đầu óc của cậu ấy cũng xoay chuyển nhanh chóng, bất cứ vấn đề nào cũng trả lời trôi chảy.

Như vậy, rốt cuộc là quá mức máu lạnh mới có thể tận mắt nhìn dì mình chết trước mặt, lại làm ra vẻ thờ ơ như chuyện không liên qua đến mình?

Park Chanyeol tiếp tục nhìn xuống, đồng thời đại não cũng đang xoay chuyển nhanh chóng. Chỉ dựa vào biểu hiện của Byun Baekhyun đối với cái chết của dì vẫn không đến mức khiến cậu ấy từ người đầu tiên phát hiện thi thể thành người bị tình nghi. Nhưng khi hắn tiếp tục lật qua trang sau, lại phát hiện hồ sơ phạm tội của Byun Baekhyun cũng không sạch sẽ.

Byun Baekhyun từng dính vào án cố ý thương tổn, thậm chí là án giết người cũng có liên quan, từng có một lần trở thành người bị tình nghi, nhưng tất cả vụ án cuối cùng đều như nhau, đều là vì thiếu thứ mấu chốt là chứng cứ trực tiếp mà đủ làm Byun Baekhyun lông tóc không tổn hao gì đi khỏi sở cảnh sát.

Bàn tay của Park Chanyeol nắm chặt, xấp giấy đánh máy bị hắn làm nhăn lại. Hắn cau mày nhìn vào trong phòng thẩm vấn, lại phát hiện ánh mắt của Byun Baekhyun xuyên qua vai cảnh sát ngồi đối diện cậu ấy mà thẳng về phía kinh thủy tinh, đang làm càn mà nhìn thẳng hắn.

Park Chanyeol bị giật mình. Đây không phải là kính một chiều sao? Làm sao mà Byun Baekhyun có thể nhìn thấy hắn. Đang lúc hắn nhìn chằm chằm Byun Baekhyun suy nghĩ cẩn thận, lại phát hiện Byun Baekhyun hướng về phía hắn cong khóe miệng lên cười một chút.

Park Chanyeol lui về phía sau mấy bước, phát hiện trong phòng thẩm vấn quả thật có viết kính một chiều.

Vậy đến tột cùng là làm sao mà cậu ấy thấy được?

Căn bản không thể nào, đúng không?

Park Chanyeol vuốt tóc mái sang một bên. Quả nhiên gần đây mình có chút suy nhược thần kinh. Vừa rồi sợ rằng là do trùng hợp, còn không là do ảo giác của mình mà thôi.

[ChanBaek] Ngày Mặt Trời Không LặnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ