Chapter 34

533 26 0
                                    

-XXXIV-

Mãi đến khi kết thúc, nhân viên công tác bước đến để mở sợi dây thừng buộc quanh cổ chân được ra thì Park Chanyeol vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy Byun Baekhyun. Byun Baekhyun không được tự nhiên mà muốn tránh ra, nhưng cánh tay thật dài của Park Chanyeol lại càng ôm cậu chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích. . . Chỉ là muốn ôm cậu trong chốc lát."

Byun Baekhyun nghĩ chắc là do Park Chanyeol vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng sợ lúc ở trên cao mà thôi.

Sợi dây thừng trên mắt cá chân rốt cuộc cũng được mở ra, Baekhyun thoáng cái nhảy khỏi vòng tay của Park Chanyeol mà đi về phía trước. Park Chanyeol từ trên ván nhảy đi xuống rất không có khí thế mà chống đầu gối thở phì phò, Byun Baekhyun ở một bên tiếp tục không có hình tượng mà phun ra một tràng cười to, dùng sức mà đấm vào tấm lưng dày rộng của Park Chanyeol.

Park Chanyeol cắn răng nhìn Byun Baekhyun cười đến con mắt đều híp lại, vốn muốn tránh khỏi những quả đấm mà Byun Baekhyun nện thùm thụp trên lưng mình, do dự vài giây rồi vẫn không nhúc nhích, yên lặng đứng ở đó để cho Byun Baekhyun đánh.

Byun Baekhyun cảm thấy kỳ quái, nhướng mày nhìn về phía gương mặt bị bóng đen che khuất của Park Chanyeol.

"Đừng có nói là cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi nha?"

Park Chanyeol ngẩng đầu, ánh nắng chói mắt làm hắn có chút hoảng hốt, có lẽ là di chứng sau khi từ trên cao rơi xuống mà thôi, hắn cứ một lần rồi một lần nói với lòng mình như vậy.

Byun Baekhyun vẫn là một Byun Baekhyun có thể nhìn thấu tất cả, mà Park Chanyeol vẫn là là một Park Chanyeol chính trực đến mức không biết cách nói dối liên tục. Hắn để tay lên trán che ánh mặt trời, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên nhìn về phía Byun Baekhyun.

"Chúng ta đi thôi."

Byun Baekhyun nhìn người ở trước mặt mình, mặt không có chút máu, tinh thần uể oải, xem ra vừa nãy ở trên cao đã sợ lắm rồi. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác tội lỗi, nhưng mà lại bị túi quần jean của Park Chanyeol thu hút sự chú ý.

Điện thoại di động để trong túi quần không ngừng rung lên, thế cho nên Byun Baekhyun đứng ở bên cạnh đều có thể dễ dàng thấy được người gọi điện cho Park Chanyeol kiên nhẫn đến mức nào. Park Chanyeol thoạt nhìn như không có ý muốn nhận cuộc gọi. Byun Baekhyun chớp mắt mấy cái, không hiểu gần trong trong hồ lô của Park Chanyeol đến tột cùng là bán thuốc gì.

.:.

Cuộc sống như vậy thoáng qua một cái là đã mấy tuần sau, từng chi tiết nhỏ nhoi bắt đầu làm cho cảm giác nghi ngờ trong lòng người bành trướng đến vô cùng. Byun Baekhyun vốn cũng không phải là người bình thường, tất nhiên là cậu rõ ràng hơn bất cứ ai. Sự khác thường gần đây của Park Chanyeol đến cùng là bởi vì sao? Cậu không biết. Cậu hay đùa với Park Chanyeol là chẳng lẽ hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, nhưng đến tột cùng thì chuyện gì mà có thể làm cho Park Chanyeol cảm thấy có lỗi với cậu?

Có một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, sau khi hai người cùng nhau về nhà thì Park Chanyeol trông thấy điện thoại ở phòng khách nháy đèn đỏ, trong lòng như có những món đồ dễ vỡ ầm ầm sụp đổ. Hắn từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, lại không nghĩ rằng ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy.

[ChanBaek] Ngày Mặt Trời Không LặnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ