[ vì 1 chap mình để tương đối dài để đọc cho đã hihi bản thân mình cũng rất hay bị tụt cảm xúc vì chap ngắn mà, nên có khi chap edit hơi lâu 1 chút nhen ^_^ à nói chút về chap +, nguyên tác truyện ko có + luôn chứ đừng nói H nhưng vì mình thấy "ăn chay" vậy đuối quá hehe nên đã edit cho 1 chút + thêm đặc sắc ]
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Lee Chae Rin đang đứng cạnh bồn hoa nói chuyện điện thoại. Hai tay Dara che trước trán bước đến, kỳ thực không để tâm mấy đến việc nhẹ nhàng, ấy vậy mà cô ấy cũng không nhận ra.
Đi đến đằng sau lưng mới nghe cô ấy nói "......Không sao, đợi tôi trở về sẽ sang chỗ cô lấy". Vẫn là giọng nói tẻ nhạt ấy, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy ngữ điệu lúc này của Chaerin trở nên ấm áp vô cùng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua 11g30, vừa nãy trong nhà ăn của bệnh viện có ăn tạm bợ rồi bây giờ không cảm thấy đói nữa. Chaerin đang chăm chú nói chuyện điện thoại với người ta như thế, thì cô lại quay trở lại tòa nhà mát mẻ kia, đột nhiên đưa mắt ngó ra ngoài, nghĩ bụng, thật sự không sợ nóng hay là vì quá chuyên tâm nên không cảm nhận được cảm giác nóng?
Chỉ là đầu óc chưa ngơi nghỉ, Lee Chae Rin đã bỏ điện thoại xuống rồi quay người sang, bất ngờ nhìn thấy cô đằng sau cánh cửa kính, ánh mắt hai người đã gặp nhau. Cô ấy hơi nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng đến khi cô đi lại gần thì cô ấy chỉ hỏi: "Đi đâu ăn cơm?"
"Không đói". Cô nhìn quanh, phát hiện ra Chaerin không lái xe đến, đầu óc có chút mơ hồ, cứ như bị ánh mặt trời phơi khô vậy, một lúc sau mới nhớ ra đây là Jeju, liền đột ngột hỏi: "Sao Chae vẫn chưa về?"
Đối phương trả lời thẳng thắn: "Tối về". Dường như trước sự đuổi khách của cô, Chaerin bỏ ngoài tai hết.
Cuối cùng, hai người đi lên lầu trên của siêu thị trung tâm thành phố ăn cơm, mỳ kéo sợi ở cửa hàng đó làm rất bài bản, lượng gia vị ướp đầy đủ thơm ngon. Dù Dara không đói mấy cũng đã ăn hết một bát to.
Ăn xong, cô tự đi về công ty, lại hỏi Lee Chae Rin: "Thế còn Chae thì sao?"
Cô ấy giơ tay: "Chìa khóa"
Dừng một lúc, cô mới rút trong túi ra một xâu chìa khóa, tháo chùm chìa khóa nhà ra, nặng nề đặt chùm chìa khóa cùng sự tức giận vào lòng bàn tay cô ấy, quay đầu rồi lại bỏ đi, Lee Chae Rin dường như cảm thấy hành động của cô như đứa trẻ thế này quả thật là thú vị, đuôi mắt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đợi cô đi được hai bước mới gọi với theo
"Còn chuyện gì nữa" cô nheo nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dường như cả khuôn mặt cô đều nhăn lại
Ánh nắng gay gắt chói chang, dường như không thể mở mắt ra được, vì thế mà dáng hình của Chaerin trông cũng mơ mơ hồ hồ. Mặc dù chỉ cách cô có vài bước chân, nhưng cả người cô ấy dường như bị bao trùm bởi ánh nắng.
Thật ra cô cũng vậy, trên mái tóc đen nhánh của cô hiện lên vài ánh kim lóe sáng, đôi mắt híp lại hệt như khuôn mặt đang đau khổ.
Lee Chae Rin cảm thấy cô tựa như chú mèo nhỏ bé thơ ngây, yếu đuối, nhạy cảm lại hồn nhiên. Lúc hiền hòa, thì thật sự rất đáng yêu, thỉnh thoảng lại giơ móng vuốt sắc nhọn ra, thể hiện rõ tư thế đang tiến lại gần, thậm chí còn có thể tấn công khiến người khác bị thương. Mà những lúc như vậy, mới càng khiến cô giống một loại động vật nhỏ, cũng không hiểu vì sao Chaerin lại không khỏi thất thần như vậy, mãi cho đến khi cô hỏi lại: "Cuối cùng là chuyện gì nữa đây?"
Chaerin mới cười mỉm và hỏi: "Chúng ta coi như hòa nhau rồi hả?" Giọng điệu nhạt nhẽo thật khác với tối qua.
Thật ra, câu nói hôm qua Chaerin nói, Dara nghe thấy rất rõ, chỉ là lúc đó như không thể tin được, bỡi vì cô ấy nói với vẻ bình tĩnh. Sau đó lại nói một câu bông đùa gì đó rồi quay người sang ngủ mất.
Rõ ràng là một lời đề nghị nhưng dường như lại không chờ đợi một đáp án,vì thế mà cô chỉ coi đó là ảo giác. Cô trợn mắt nhìn cô ấy hồi lâu, trên đầu nóng như chảo lửa, nóng hầm hập, dưới chân hình như cũng thế, bởi vì mặt đất cũng đang nóng ran.
Rồi thay đổi tư thế đứng, cuối cùng cô mới nghiêm túc nói một câu: "Cái gì mà hòa thuận chứ? Cũng giống như trước thôi."
Sau đó không thèm nhìn đôi mắt ti hí như đang nhắm lại của Chaerin nữa, quay người nhảy lên chiếc taxi đang đợi ở bên cạnh, nghênh ngang bỏ đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Cover|ChaeRa| Bắt đầu đã là sai lầm
Fanfic- Nguyên tác: Gần như vậy xa đến thế. - Tác giả: Tình Không Lam Hề. - Cover và Edit bìa: Muội. Đối với người đã từng yêu sâu đậm và tin tưởng sẽ ở bên nhau mãi mãi thì thật khó để nói lời chia tay. Bạn sẽ cảm thấy bản thân như bị ép đến nghẹt thở, c...